shuǎng tuō
shuǎng liàn
shuǎng kuai
shuǎng liàng
shuǎng xìn
shuǎng zhí
shuǎng mài
shuǎng jiū
shuǎng yuē
shuǎng kǎi
shuǎng fǎ
shuǎng xīn
shuǎng cuì
shuǎng dé
shuǎng kǎi
shuǎng lì
shuǎng jié
shuǎng xùn
shuǎng dàn
shuǎng lǐ
shuǎng huō
shuǎng yì
shuǎng xiá
shuǎng shì
shuǎng shǔ
shuǎng mù
shuǎng shāng
shuǎng shén
shuǎng fā
shuǎng sà
shuǎng huò
shuǎng jùn
shuǎng xìng
shuǎng qì
shuǎng fēng
shuǎng chàng
shuǎng jùn
shuǎng hù
shuǎng wù
shuǎng kàng
shuǎng kǎi
shuǎng yì
shuǎng kǎi
shuǎng shí
shuǎng tuī
shuǎng jiàn
shuǎng bié
shuǎng wù
shuǎng kǒu
shuǎng dàng
shuǎng jié
shuǎng lài
shuǎng huì
shuǎng líng
shuǎng lì
shuǎng lǎng
shuǎng xiù
shuǎng bá
shuǎng shuǎng
shuǎng liè
⒈ 飞扬貌。
引明刘基《重用韵答严上人》:“尘埃爽颯枯蓬鬢,霜露凄凉破衲衣。”
⒉ 劲捷貌。
引郭沫若《孔雀胆》第一幕:“段功 :(匆促向树下走去,甚为爽飒)王子,我段功来接你下来!”
⒊ 苍劲貌。
引明刘基《题赵学士松图》诗:“蜿蜒不上霄汉去,爽颯长留烟雨浓。”
1. 明朗,清亮:爽目。
2. 轻松,利落:清爽。凉爽。爽口。
3. 痛快,率(
)直:爽朗。爽快。爽利。豪爽。直爽。4. 差失,违背:爽信。爽约(失约)。毫厘不爽。屡试不爽。
5. 干脆,索性:爽性。
6. 舒服:爽心。爽意。爽适。身体不爽。
飒读音:sà飒sà(1)(形)形容风、雨声:秋风~~。(2)(形)〈书〉衰落;衰老。