rǎng què
rǎng qiè
rǎng qū
rǎng chú
rǎng luàn
rǎng rǎo
rǎng bèi
rǎng dí
rǎng náo
rǎng jiǎn
rǎng rèn
rǎng wài
rǎng yì
rǎng jīn
rǎng mèi
rǎng huàn
rǎng zé
rǎng quán
rǎng pì
rǎng měi
rǎng xiù
rǎng gòu
rǎng fá
rǎng lüè
rǎng piāo
rǎng póu
rǎng zhé
rǎng bì
rǎng dì
rǎng chì
rǎng juàn
rǎng yáng
rǎng tóu
rǎng duó
rǎng shàn
rǎng yú
rǎng zhēng
rǎng qǔ
rǎng rǎng
rǎng bù
rǎng fú
rǎng yú
rǎng dào
rǎng duó
rǎng jué
rǎng gōng
bìn què
shěng què
miǎn què
tuì què
huí què
duó què
wàng què
něi què
chú què
yán què
qiān què
niù què
diāo què
tuō què
yí què
fù què
shī què
bài què
hòu què
pāo què
bié què
liǎo què
yǒu què
suō què
gōu què
yōng què
pò què
jùn què
yǐn què
lěng què
fàng què
shě què
miè què
pàn què
tuī què
qiǎn què
chǎn què
piě què
xiǎo què
wǎng què
pī què
mǐn què
fān què
nèi què
cuàn què
qiē què
qián què
dì què
lí què
qián què
xié què
rǎng què
kōng què
qiān què
mí què
jù què
jiǎn què
pàn què
diū què
yí què
⒈ 亦作“攘却”。驱逐,抵御。
引《汉书·地理志上》:“武帝攘却胡越,开地斥境,南置交阯,北置朔方之州。”
唐陆贽《论边缘守备事宜状》:“有攘却之力,用和亲之谋,则示弱而劳费矣。”
宋岳飞《奏辞检校少保第二札子》:“臣本无才术,误膺眷渥,未能攘却夷狄,扫除僭窃。”
梁启超《张博望班定远合传》:“秦始皇攘却戎狄。”
⒉ 亦作“攘却”。退让。见“攘却”。
引《礼记·曲礼上》“左右攘辟” 汉郑玄注:“谓羣臣陪位侍驾者攘却也。”
攘rǎng(1)(动〈书〉(2)排斥:~除|~外。(3)抢:~夺。(4)捋起(袖子):~臂(捋起袖子;伸出胳膊)。
却读音:què却què(1)(动)后退:退~|~步。(2)(动)使退却:~敌。(3)(动)推辞;拒绝:推~|~之不恭。(4)(动)去;掉:冷~|忘~。(副)表示转折;比“倒、可”的语气略轻:冷~|忘~。(副)表示转折;比“倒、可”的语气略轻