bài wáng
chū wáng
yǔn wáng
zhuì wáng
dào wáng
zhòu wáng
dān wáng
lòu wáng
zhuī wáng
bēn wáng
dùn wáng
sǐ wáng
liú wáng
dào wáng
lòu wáng
bū wáng
bō wáng
wǔ wáng
jiù wáng
bào wáng
pàn wáng
huǐ wáng
tuī wáng
shāng wáng
bēn wáng
jiān wáng
guāi wáng
shī wáng
cǎn wáng
lún wáng
huāng wáng
luàn wáng
jiān wáng
cún wáng
zài wáng
huì wáng
bèng wáng
yāo wáng
lěi wáng
qīng wáng
cuàn wáng
yí wáng
jiàn wáng
miè wáng
kōng wáng
pàn wáng
mǐn wáng
sàng wáng
chāng wáng
xiāo wáng
shēn wáng
wèi wáng
gù wáng
fù wáng
duàn wáng
jué wáng
táo wáng
yān wáng
xìng wáng
mí wáng
xīng wáng
yāng wáng
chú wáng
diāo wáng
jí wáng
chāng wáng
diāo wáng
chuí wáng
shuāi wáng
de wáng
zǒu wáng
huī wáng
héng wáng
fèi wáng
hào wáng
sān wáng
zhǐ wáng
yōu wáng
gù wáng
qī wáng
xuē wáng
fàng wáng
hòu wáng
piān wáng
wǎng wáng
yì wáng
zhèn wáng
pò wáng
cán wáng
wēi wáng
sī wáng
yāo wáng
quē wáng
xùn wáng
diāo wáng
liǎng wáng
⒈ 指打击、施压力于已有灭亡征象的国家。
引《书·仲虺之诰》:“兼弱攻昧,取乱侮亡。”
孔传:“弱则兼之,闇则攻之,乱则取之,有亡形则侮之。”
《旧唐书·武宗纪》:“夫天之所废,难施继絶之恩;人之所弃,当用侮亡之道。”
宋王安石《敕牓交趾》:“天示助顺,已兆布新之祥;人知侮亡,咸怀敌愾之气。”
侮wǔ(动)欺负;轻慢:欺~|轻~。
亡读音:wáng,wú[ wáng ]1. 逃:逃亡。流亡。
2. 失去:亡佚。亡羊补牢。
3. 死:伤亡。死亡。
4. 灭:灭亡。亡国奴。救亡。兴亡。