jī fǔ
jī jié
jī xiān
jī gōng
jī jū
jī tiě
jī biān
jī gé
jī mù
jī bì
jī bó
jī pēng
jī duó
jī lì
jī jiù
jī jū
jī gǔ
jī shāng
jī cì
jī fǒu
jī xū
jī zhēn
jī póu
jī kòu
jī zhào
jī bāo
jī chù
jī zhù
jī chuáng
jī è
jī wēi
jī yī
jī yuán
jī tuì
jī jìng
jī jiān
jī tài
jī chōng
jī xiá
jī jūn
jī dòng
jī qín
jī kǎo
jī huǐ
jī pò
jī fèn
jī zhēng
jī méng
jī shǎng
jī bō
jī mián
jī gǔ
jī kòu
jī zhòng
jī shé
jī shè
jī miè
jī jiàn
jī fā
jī gǔ
jī qiú
jī fǒu
jī jiá
jī wèi
jī zhǎn
jī jū
jī chī
jī gǎo
jī zhá
jī zhǎng
jī chuān
jī pū
jī shuǐ
jī jué
jī wán
jī bài
jī pī
jī duàn
jī qìng
jī bì
jī wèng
jī mǎ
jī zhàng
jī bāng
jī dǎ
jī bēng
jī zhú
jī yīng
jī diǎn
jī zhù
jī xù
jī qiē
jī diāo
jī qiú
jī bó
jī zhōng
jī jí
jī shǒu
jī rǎng
jī pái
jī ōu
jī kuì
jī jí
jī luò
jī nán
jī fú
jī zú
jī péng
jī jìng
jī tuō
jī yuè
jī kuǎ
jī zhuàng
jī zhào
jī tuò
jī fú
jī chuáng
jī chán
jī yè
yín biān
zèng biān
zhù biān
sǔn biān
gāng biān
chuī biān
yáng biān
pú biān
lián biān
dān biān
fǎn biān
tiě biān
tíng biān
yáo biān
jìng biān
cháng biān
yáng biān
mǎ biān
sī biān
zǔ biān
mán biān
hòu biān
zhī biān
jìng biān
lóng biān
zhā biān
yú biān
tóu biān
xiǎng biān
diàn biān
zhí biān
chī biān
jié biān
zhě biān
guāng biān
jiā biān
zhuó biān
xiān biān
fǎ biān
chì biān
zhēng biān
niú biān
guà biān
zhú biān
bǐng biān
jiào biān
lóng biān
jī biān
míng biān
tiáo biān
zuì biān
gǔ biān
zhì biān
huǒ biān
kuáng biān
líng biān
挥动静鞭,发出响声,使人肃静。静鞭,皇帝的仪仗之一。
⒈ 挥动静鞭,发出响声,使人肃静。静鞭,皇帝的仪仗之一。
引宋孟元老《东京梦华录·十四日车驾幸五岳观》:“驾近,则列横门,十餘人击鞭,驾后有曲柄小红绣伞,亦殿侍执之於马上。”
击jī(1)(动)打;敲打:~鼓|~掌|旁敲侧~。(2)(动)攻打:袭~|游~|声东~西。(3)(动)碰;接触:冲~|撞~|目~(亲眼看见)。
鞭读音:biān鞭biān(1)(名)鞭子;赶牲口的用具:皮~。(2)(名)古代的一种兵器;用铁做成;有节:钢~|竹节~。(3)(名)成串的爆竹:~炮。(4)(动)鞭打:~马。