jiā zhàng
jiā jié
jiā mó
jiá zhù
jiā céng
jiā jī
jiā dào
jiā gān
jiā xīn
jiā fǔ
jiá bái
jiā xiàng
jiā kè
jiā yú
jiā wàn
jiā kuàng
jiá xiàn
jiā shān
jiá qún
jiā jǐn
jiā xuān
jiā zhuàng
jiā fā
jiá xùn
jiā xì
jiā chuāng
jiā zi
jiā mù
jiā jìng
jiá gǔ
jiā dāng
jiā yōng
jiā chān
jiā zhài
jiā shí
jiā shì
jiā náng
jiá gū
jiā nǎo
jiá bù
jiā piàn
jiā shū
jiá rào
jiā lù
jiá ǎo
jiā dài
jiā duàn
jiā quān
jiā bàng
jiā zā
jiā jiǎo
jiā chuāng
jiā qiáng
jiā zá
jiā cè
jiā yāo
jiā gōng
jiā shēng
jiā xié
jiā dài
jiā bǎn
jiā jiǎn
jiá zhèn
jiá bèi
jiā chà
jiá jìng
jiá jiè
jiā fèng
jiā pí
jiā yú
jiā cáng
jiā àn
jiā pī
jiá yī
jiá bài
jiā zhōng
jiā zhù
jiá dǎ
jiā gōng
jiā chán
jiā gùn
jiā chéng
jiā jiān
jiā rì
jiā dān
jiā qián
jiā yìng
jiā chí
jiā zhù
jiá hé
jiá bì
jiā chéng
⒈ 亦作“夹紓”。塑像的一种方法。先塑成泥胎,再用漆把麻布贴在泥胎外面,待漆干后,反复涂多次;最后把泥胎取空。故又称“脱空像”。这种方法塑像不但柔和逼真,而且质地很轻,因此又称“行像”。
引北魏杨衒之《洛阳伽蓝记·永明寺》:“暉遂造人中夹紵像一躯,相好端严,希世所有。”
唐张鷟《朝野佥载》卷五:“其中大像高九百尺,鼻如千斛船,小指中容数十人并坐,夹紵以漆之。”
《太平广记》卷二一三引五代范资《玉堂闲话·厉归真》:“曾游洪州信果观,见三官殿内功德塑像,是玄宗时夹紓。”
1. 从两旁钳住:使劲儿夹住。
2. 两旁有物限制住,在两者之间:两山夹一水。夹峙。
3. 搀杂:夹生饭。夹杂。
4. 夹东西的器具:竹夹子。夹剪。卷(
纻 )夹。读音:zhù苎麻。 也指 用苎麻纤维织的布。