jiā chán
jiā céng
jiā àn
jiā xié
jiā chuāng
jiá qún
jiā wàn
jiá hé
jiā xīn
jiá bù
jiā rì
jiā jiān
jiá xùn
jiā yāo
jiā dài
jiā jié
jiā duàn
jiā bàng
jiā zhàng
jiā yú
jiā chuāng
jiā xiàng
jiā gōng
jiā kè
jiā jī
jiā mó
jiā cè
jiā kuàng
jiā bǎn
jiā xì
jiā mù
jiā náng
jiā fèng
jiā pí
jiā shēng
jiá jìng
jiá bái
jiā yōng
jiā fā
jiā quān
jiā dài
jiā lù
jiā piàn
jiā chà
jiá xiàn
jiā yú
jiá dǎ
jiā dāng
jiā yìng
jiā zhù
jiā xuān
jiā shí
jiā zi
jiá ǎo
jiā dān
jiá yī
jiá jiè
jiā jìng
jiā jǐn
jiá bài
jiā shū
jiá zhèn
jiā zhù
jiā gān
jiá rào
jiā jiǎo
jiā zhōng
jiā chí
jiā zá
jiá bì
jiā dào
jiā gōng
jiā chéng
jiá zhù
jiā jiǎn
jiā chéng
jiā zhài
jiā zā
jiā qiáng
jiā pī
jiā shì
jiā cáng
jiá bèi
jiā shān
jiā qián
jiā gùn
jiā zhuàng
jiá gū
jiā fǔ
jiá gǔ
jiā chān
jiā nǎo
⒈ 树名。
引《资治通鉴·唐昭宗天佑二年》:“车轂须用夹榆。”
胡三省注:“《説文》:榆,白枌。所谓夹榆,乃今之田榆也,生田塍间,其皮类槐,其肉理坚细而赤,锯以为器,坚而耐久。”
1. 从两旁钳住:使劲儿夹住。
2. 两旁有物限制住,在两者之间:两山夹一水。夹峙。
3. 搀杂:夹生饭。夹杂。
4. 夹东西的器具:竹夹子。夹剪。卷(
榆 )夹。读音:yú榆yú(名)榆树:~芙|~钱|~树|~榔|桑~暮景。