mèng jí
mèng zhī
mèng yáng
mèng hán
mèng xì
mèng chūn
mèng zǐ
mèng lè
mèng zhū
mèng xún
mèng mén
mèng qīng
mèng zhū
mèng kē
mèng xià
mèng xiǎng
mèng jīn
mèng wǔ
mèng cháng
mèng lǎo
mèng zōu
mèng huái
mèng hòu
mèng yuè
mèng jū
mèng qiū
mèng zhú
mèng jìn
mèng làng
mèng pó
mèng zhū
mèng jiāng
mèng guāng
mèng xiǎng
mèng shuō
mèng lín
mèng tíng
mèng láo
mèng sǒu
mèng dōng
mèng jiāo
mèng bēn
mèng cháng
mèng yì
mèng niǎo
mèng mǔ
⒈ 战国时勇士。
引《孟子·公孙丑上》:“若是,则夫子过孟賁远矣。”
孙奭疏引《帝王世说》:“秦武王好多力之人, 齐孟賁之徒并归焉。 孟賁生拔牛角,是谓之勇士也。”
《史记·袁盎晁错列传》“虽賁育之勇不及陛下” 司马贞索隐引《尸子》:“孟賁水行不避蛟龙,陆行不避兕虎。”
晋葛洪《抱朴子·博喻》:“多力何必孟賁、乌获 ;逸容岂唯郑旦、毛嬙。”
唐罗隐《芳树》诗:“若使威可以制,力可以止,则秦王不肯歛手下沙丘,孟賁不合低头入蒿里。”
明何景明《赠向先生序》:“孟賁之力,罢於累试; 由基之巧,废於百发。”
宁调元《壬子感事》诗之一:“六朝金粉推红玉,七郡良家尽孟賁。”
人名。生卒年不详,战国时齐的勇士。力大无穷,相传能生拔牛角。
孟mèng(1)(形)指农历一季的第一个月。参看“仲”、“季”。(2)(形)旧时在兄弟排行里代表最大的。(3)(形)(Mèng)姓。
贲读音:bì,bēn[ bēn ]1. 奔走,快跑。[虎贲]古时指勇士。
2. 姓。