mèng jiāng
mèng yáng
mèng zhú
mèng làng
mèng sǒu
mèng cháng
mèng chūn
mèng jí
mèng zōu
mèng zǐ
mèng dōng
mèng xiǎng
mèng xià
mèng bēn
mèng yuè
mèng tíng
mèng zhū
mèng lè
mèng xì
mèng láo
mèng lín
mèng guāng
mèng mǔ
mèng jīn
mèng yì
mèng huái
mèng cháng
mèng xún
mèng pó
mèng zhī
mèng jiāo
mèng qīng
mèng jìn
mèng qiū
mèng kē
mèng niǎo
mèng zhū
mèng mén
mèng zhū
mèng shuō
mèng hán
mèng lǎo
mèng wǔ
mèng hòu
mèng xiǎng
mèng jū
kè tíng
mèng tíng
zǐ tíng
bà tíng
liáng tíng
liáng tíng
hú tíng
lú tíng
jiē tíng
xiāng tíng
shān tíng
kǎo tíng
chì tíng
lú tíng
liè tíng
jīn tíng
shū tíng
luó tíng
méi tíng
shuǐ tíng
jǐng tíng
mù tíng
lán tíng
hún tíng
zhǎng tíng
chí tíng
yún tíng
fén tíng
yù tíng
lí tíng
jì tíng
fēng tíng
duǎn tíng
jǐn tíng
tiáo tíng
gū tíng
kē tíng
bēi tíng
yuán tíng
yún tíng
shì tíng
zhāng tíng
gǎng tíng
biān tíng
bào tíng
zhì tíng
zhú tíng
lǚ tíng
jiǎng tíng
màn tíng
lǘ tíng
gōng tíng
chá tíng
sòng tíng
sān tíng
xiè tíng
gǎng tíng
guān tíng
qí tíng
xī tíng
róng tíng
hóng tíng
xīn tíng
luó tíng
wú tíng
rú tíng
qiū tíng
hú tíng
shí tíng
huà tíng
yóu tíng
yě tíng
xiāng tíng
tái tíng
yàn tíng
chēng tíng
jiǎo tíng
⒈ 亭名。在今湖北省钟祥县境内。 《新唐书·文艺传下·孟浩然》:“王维过郢州,画浩然像于刺史亭,因曰浩然亭。
引咸通中,刺史郑诚谓贤者名不可斥,更署曰孟亭。”
清赵翼《和立崖游虎丘》:“罗池誌庙文, 孟亭画壁影,故事倘可循,私心窃有请。”
孟mèng(1)(形)指农历一季的第一个月。参看“仲”、“季”。(2)(形)旧时在兄弟排行里代表最大的。(3)(形)(Mèng)姓。
亭读音:tíng亭tíng(1)(名)本义:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙:盖在路旁或花园里供人休息用的建筑物;大多有顶无墙(2)形状像亭子的小房子:书~|岗~。(3)适中;均匀:~午。