jīng mén
jīng shàn
jīng zhì
jīng jiē
jīng pèi
jīng yán
jīng sè
jīng yú
jīng xù
jīng gài
jīng dé
jīng yuè
jīng yáng
jīng liú
jīng lǘ
jīng quàn
jīng zhì
jīng pèi
jīng pú
jīng gǔ
jīng zhí
jīng kuài
jīng xù
jīng bié
jīng zhuó
jīng yì
jīng huī
jīng dào
jīng bēn
jīng jǔ
jīng yáng
jīng sì
jīng hǎn
jīng bāo
jīng mù
jīng zhōng
jīng gàn
jīng mìng
jīng yóu
jīng mì
jīng zhāo
jīng diǎn
jīng qí
jīng zhān
jīng yǔ
jīng shǎng
jīng xuān
jīng chóng
jīng máo
jīng xián
jīng yú
jīng biǎo
jīng fān
jīng xiǎn
jīng gān
jīng yì
jīng jiǎng
jīng jǐ
jīng jiǎ
jīng láo
jīng jiǎn
jīng míng
jīng bì
jīng yì
jīng yōng
jīng chē
jīng qí
jīng jiā
jīng bó
jīng chǒng
jīng yǐn
jīng fán
jīng wéi
jīng zhào
jīng qǐ
jīng ěr
jīng shàng
jīng fān
jīng gōng
jīng xìn
jīng dà
jīng xiào
jīng xià
jīng zhēn
jīng lù
⒈ 褒美。
引《梁书·处士传·何胤》:“昔荷圣王眄识,今又蒙旌賁,甚愿诣闕谢恩。”
唐司空图《寿星述》:“英衮赞翘勤之旨,幽人荷旌賁之恩。”
《续资治通鉴·宋仁宗景祐元年》:“準既赠中书令, 亿宜蒙旌賁。”
旌jīng(1)(名)古代的一种旗子;旗杆顶上用五色羽毛做装饰。(2)旌表。
贲读音:bì,bēn[ bēn ]1. 奔走,快跑。[虎贲]古时指勇士。
2. 姓。