mèng huái
mèng shuō
mèng wǔ
mèng chūn
mèng lè
mèng xún
mèng cháng
mèng hán
mèng dōng
mèng jū
mèng jiāng
mèng mén
mèng qīng
mèng zōu
mèng xiǎng
mèng xì
mèng jiāo
mèng zhú
mèng zhū
mèng sǒu
mèng xiǎng
mèng zhū
mèng jí
mèng lǎo
mèng jīn
mèng yì
mèng hòu
mèng zǐ
mèng làng
mèng láo
mèng bēn
mèng zhī
mèng tíng
mèng pó
mèng guāng
mèng zhū
mèng yuè
mèng mǔ
mèng yáng
mèng xià
mèng kē
mèng qiū
mèng jìn
mèng lín
mèng cháng
mèng niǎo
huā qīng
fó qīng
miè qīng
fā qīng
xuě qīng
guǎn qīng
jì qīng
jìng qīng
diàn qīng
hán qīng
pǎo qīng
chōu qīng
fěn qīng
yǐ qīng
zhú qīng
chū qīng
kōng qīng
huí qīng
kān qīng
diǎn qīng
fǎn qīng
bì qīng
dōng qīng
tián qīng
cí qīng
bì qīng
lǐng qīng
yī qīng
qiáo qīng
liǔ qīng
chuí qīng
hái qīng
yuán qīng
dēng qīng
nián qīng
wū qīng
dòng qīng
dài qīng
xuē qīng
tóu qīng
guàng qīng
dòu qīng
yáo qīng
dì qīng
zhá qīng
shā qīng
jiāo qīng
yū qīng
hàn qīng
piǎo qīng
kěn qīng
tà qīng
zhā qīng
shā qīng
yǎ qīng
luó qīng
biǎn qīng
lǜ qīng
dǎo qīng
diāo qīng
mài qīng
cǎi qīng
mài qīng
qín qīng
chī qīng
cuī qīng
tān qīng
gē qīng
lù qīng
bàn qīng
cōng qīng
zǐ qīng
dǎ qīng
guǎng qīng
yā qīng
zēng qīng
tiě qīng
zàng qīng
gàn qīng
cài qīng
tōu qīng
lán qīng
xiè qīng
shí qīng
yǎn qīng
xiǎo qīng
shí qīng
dà qīng
xuán qīng
nán qīng
dì qīng
miè qīng
yā qīng
fǎn qīng
wén qīng
lì qīng
cuì qīng
bǎng qīng
shuǎ qīng
hù qīng
tiān qīng
tóng qīng
yín qīng
chǎo qīng
hēi qīng
què qīng
diǎn qīng
mèng qīng
cháng qīng
hǎi qīng
pèi qīng
dān qīng
guǎ qīng
fàng qīng
bái qīng
zī qīng
zhī qīng
即孟青棒。
⒈ 即孟青棒。 唐张鷟《朝野佥载》卷二:“周侍御史侯思止,醴泉卖饼食人也。罗告準例酧五品。於上前索御史,上曰:‘卿不识字。’对曰:‘獬豸岂识字?但为国触罪人而已。’遂授之。凡推勘,杀戮甚众。更无餘语,但谓囚徒曰:‘不用你书言笔语,但还我白司马。若不肯来俊,即与你孟青 !’横遭苦楚非命者不可胜数。 白司马者, 北邙山司马坂也。 来俊者,中丞来俊臣也。参见“孟青棒”。
引孟青者,将军孟青棒也。”
孟mèng(1)(形)指农历一季的第一个月。参看“仲”、“季”。(2)(形)旧时在兄弟排行里代表最大的。(3)(形)(Mèng)姓。
青读音:qīng青qīng(1)(形)蓝色或绿色:~天|~苔。(2)(形)黑色。(3)(名)青草或没有成熟的庄稼。(4)(形)比喻年轻:~年。(5)姓。