xún jì
xún chóu
xún shēng
xún hé
xún àn
xún chǐ
xún gēn
xún sú
xún shī
xún suǒ
xún nào
xún shèng
xún jǔ
xún sǐ
xún huān
xún cháng
xún chūn
xún sòng
xún lǐ
xún cháng
xún wèi
xún hè
xún qǔ
xún fāng
xún yōu
xún kàn
xún shǒu
xún wèn
xún àn
xún jiàn
xún qiú
xún zhēn
xún tóng
xún xún
xún niè
xún cāi
xún wēi
xún jiǎn
xún qì
xún mù
xún lǚ
xún si
xún xù
xún xī
xún xìn
xún zhú
xún chá
xún fēi
xún jiū
xún xì
xún qíng
xún zhǎo
xún chèn
xún huā
xún qiū
xún huán
xún yì
xún fǎng
xún mì
xún shì
xún xiāng
xún rén
xún rì
xún zhú
xún tǎo
xún méng
xún shī
xún zhǔ
xún luó
xún dù
diǎn cháng
zhēn cháng
gù cháng
fēi cháng
fěi cháng
qíng cháng
gù cháng
shǎo cháng
héng cháng
qí cháng
ān cháng
bèi cháng
tài cháng
lián cháng
guǐ cháng
wú cháng
guì cháng
chāo cháng
wéi cháng
zǎi cháng
shùn cháng
shí cháng
luò cháng
yì cháng
xù cháng
shǒu cháng
fǎn cháng
fèng cháng
shū cháng
yǒu cháng
fú cháng
wán cháng
suí cháng
xióng cháng
xián cháng
dà cháng
bān cháng
xún cháng
jiǔ cháng
rì cháng
shī cháng
guān cháng
ní cháng
jīng cháng
sù cháng
shí cháng
wǎng cháng
shèng cháng
xí cháng
yǔ cháng
hún cháng
jù cháng
mí cháng
guó cháng
chèn cháng
fàn cháng
lóng cháng
biàn cháng
qí cháng
rú cháng
bǐng cháng
yī cháng
hé cháng
zhān cháng
jīng cháng
tōng cháng
guàn cháng
kào cháng
cháo cháng
dá cháng
yōng cháng
nì cháng
gāng cháng
sān cháng
zhèn cháng
yuè cháng
liáng cháng
jiǎo cháng
lún cháng
tóng cháng
jiù cháng
mín cháng
qǐng cháng
zhèng cháng
shēng cháng
zhào cháng
xún cháng
xí cháng
bó cháng
chōng cháng
chǔ cháng
měi cháng
xù cháng
chě cháng
píng cháng
duàn cháng
jiā cháng
yì cháng
jū cháng
gǎi cháng
qì cháng
guāi cháng
gǔ cháng
bǎi cháng
fán cháng
bù cháng
luàn cháng
wǔ cháng
mèng cháng
nián cháng
寻常xúncháng
(1) 普通,一般
例不寻常的来客例岐王宅里寻常见。——(.好工具)唐·杜牧《江南春绝句》例寻常巷陌。——宋·辛弃疾《永遇乐·京口北固亭怀古》英ordinary;usual;mon⒈ 寻、常,皆古代长度单位。八尺为寻;一丈六尺为常。喻短或小。
引《左传·成公十二年》:“及其乱也,诸侯贪冒,侵欲不忌,争寻常以尽其民。”
杜预注:“言争尺丈之地,以相攻伐。”
杨伯峻注:“寻常意谓尺寸之地。”
《国语·周语下》:“夫目之能察也,不过步武尺寸之间;其察色也,不过墨丈寻常之间。”
韦昭注:“五尺为墨,倍墨为丈,八尺为寻,倍寻为常。”
唐柳宗元《柳常侍行状》:“夫器宏者,耻效以圭撮之任;足逸者,难局以寻常之地。”
⒉ 比喻长或多。
引《韩非子·扬权》:“故上失扶寸,下得寻常。”
陈奇猷集释引旧注:“四指为扶。上於度量少有所失,下之得利已数倍多矣。”
《淮南子·主术训》:“故人君者,其犹射者乎!於此毫末,於彼寻常矣。”
晋葛洪《抱朴子·广譬》:“毫釐蹉于机,则寻常违于的。”
⒊ 平常;普通。
引唐刘禹锡《乌衣巷》诗:“旧时王谢堂前燕,飞入寻常百姓家。”
宋叶适《刘公墓志铭》:“今不过寻常文书,肯首而退尔。”
元刘壎《隐居通议·经史一》:“观此,则雄之学,岂寻常文墨士哉!”
巴金《家》七:“这果然是一个不寻常的消息,众人的心情马上改变了。”
⒋ 经常;平时。
引唐杜甫《江南逢李龟年》诗:“岐王宅里寻常见, 崔九堂前几度闻。”
《敦煌曲子词·十二月相思》:“无端嫁得长征壻,教妾寻常独自眠。”
《警世通言·小夫人金钱赠年少》:“夫人道:‘员外寻常照管你也不曾?’ 李主管道:‘一饮一啄,皆出员外。’”
冰心《南归》:“母亲安稳的仰卧在矮长榻之上,深棕色的锦被之下,脸上似乎由他们略用些美容术,觉得比寻常还好看。”
八尺为寻,倍寻为常。比喻狭小的地方。
寻xún(动)找:~机|~死觅活。
常读音:cháng常cháng(1)(形)一般;普通;平常:~识|~态。(2)(形)不变的;经常:~数|冬夏~青。(3)(副)时常;常常:~来|~往。(4)姓。