huǐ mù
huǐ cì
huǐ lí
huǐ jué
huǐ liè
huǐ dùn
huǐ chán
huǐ jūn
huǐ yí
huǐ chǐ
huǐ yù
huǐ dú
huǐ zōng
huǐ fèi
huǐ gé
huǐ zǐ
huǐ mǐn
huǐ chè
huǐ tì
huǐ dǐ
huǐ zī
huǐ sǐ
huǐ chē
huǐ mà
huǐ fāng
huǐ bàng
huǐ yán
huǐ miàn
huǐ jiān
huǐ zhuāng
huǐ shàn
huǐ yán
huǐ zé
huǐ bì
huǐ chāi
huǐ jí
huǐ rǔ
huǐ yán
huǐ róng
huǐ yú
huǐ jié
huǐ suì
huǐ jí
huǐ ruò
huǐ yuē
huǐ cuì
huǐ huà
huǐ shàn
huǐ chǒu
huǐ jǔ
huǐ shé
huǐ mái
huǐ cī
huǐ tū
huǐ bìng
huǐ lín
huǐ miào
huǐ qì
huǐ quē
huǐ diē
huǐ báo
huǐ fá
huǐ zèn
huǐ cuì
huǐ jiā
huǐ bāo
huǐ duǎn
huǐ bì
huǐ fú
huǐ zhái
huǐ luò
huǐ bài
huǐ zì
huǐ xiào
huǐ zì
huǐ jìn
huǐ shì
huǐ xíng
huǐ sǔn
huǐ huài
huǐ bàng
huǐ shāng
huǐ xuē
huǐ dàng
huǐ shāng
huǐ dǎ
huǐ è
huǐ quē
huǐ hài
huǐ zhài
huǐ fěi
huǐ dú
huǐ wū
huǐ zǐ
huǐ cháo
huǐ chèn
huǐ diàn
huǐ miè
huǐ mǒ
huǐ yì
⒈ 诽谤非议。
引唐玄奘《大唐西域记·弗栗恃国》:“以轻慢心毁讟诸佛,以丑恶语詈辱众僧。”
唐沉千运《濮中言怀》诗:“衰退当弃损,贫贱招毁讟。”
《旧唐书·杨绾传》:“矜能者曾无愧色,勇进者但欲凌人,以毁讟为常谈,以向背为己任。”
《续资治通鉴·宋真宗大中祥符八年》:“当官直守常道,或强为善以取名,则毁讟必随至矣。”
毁huǐ(1)(动)破坏;糟蹋:~损|~坏|~弃|拆~。(2)(动)烧掉:烧~|焚~|销~。(3)(动)毁谤:诋~|~谤|~誉。(4)(动)〈方〉把成件的旧东西改成别的东西(多指衣服):~裤子|~衣服。
讟读音:dú1.怨恨:“旦获~于群弟兮。”
2.诽谤:“屈辱既加,则有怨恨,谤~之言出矣。”
3.憎恶。