huǐ bìng
huǐ bāo
huǐ cì
huǐ lí
huǐ jiā
huǐ dú
huǐ dàng
huǐ lín
huǐ zǐ
huǐ shì
huǐ zhuāng
huǐ hài
huǐ fāng
huǐ shāng
huǐ fèi
huǐ jí
huǐ zōng
huǐ róng
huǐ chǐ
huǐ mái
huǐ qì
huǐ chǒu
huǐ miàn
huǐ chē
huǐ bì
huǐ jí
huǐ shàn
huǐ fěi
huǐ luò
huǐ bàng
huǐ yí
huǐ zì
huǐ dǐ
huǐ è
huǐ miè
huǐ fú
huǐ diàn
huǐ chè
huǐ shé
huǐ tū
huǐ zǐ
huǐ jué
huǐ sǐ
huǐ quē
huǐ dùn
huǐ huà
huǐ zhài
huǐ tì
huǐ gé
huǐ dú
huǐ jié
huǐ mǐn
huǐ zī
huǐ mà
huǐ cuì
huǐ zèn
huǐ rǔ
huǐ shāng
huǐ yù
huǐ zì
huǐ cháo
huǐ shàn
huǐ chèn
huǐ yán
huǐ yú
huǐ mǒ
huǐ liè
huǐ mù
huǐ jìn
huǐ chāi
huǐ wū
huǐ ruò
huǐ miào
huǐ xuē
huǐ yán
huǐ yì
huǐ diē
huǐ báo
huǐ jiān
huǐ suì
huǐ duǎn
huǐ zhái
huǐ bì
huǐ quē
huǐ dǎ
huǐ jǔ
huǐ sǔn
huǐ yán
huǐ jūn
huǐ xíng
huǐ chán
huǐ xiào
huǐ bàng
huǐ cuì
huǐ yuē
huǐ zé
huǐ fá
huǐ cī
huǐ bài
huǐ huài
⒈ 亦作“毁疵”。亦作“毁訿”。亦作“毁呰”。毁谤;非议。
引《管子·形势解》:“毁訾贤者之谓訾,推誉不肖之谓讆。”
《荀子·不苟》:“正义直指,举人之过,非毁疵也。”
杨倞注:“疵,病也。或曰读为訾。”
汉徐干《中论·核辩》:“孔子曰:小人毁訿以为辩,绞急以为智。”
《百喻经·叹父德行喻》:“犹如世间无智之流,欲讚人德,不识其实,反致毁呰。”
唐贾岛《辩士》诗:“辩士多毁訾,不闻谈己非。”
宋苏轼《代滕甫辨谤乞郡书》:“况臣受知於陛下中兴之初,効力於众人未遇之日,而乃毁訾不忌……此臣所以涕泣而自伤者也。”
诋毁中伤。
毁huǐ(1)(动)破坏;糟蹋:~损|~坏|~弃|拆~。(2)(动)烧掉:烧~|焚~|销~。(3)(动)毁谤:诋~|~谤|~誉。(4)(动)〈方〉把成件的旧东西改成别的东西(多指衣服):~裤子|~衣服。
訾读音:zī,zǐ[ zī ]1.同“赀”
2.姓。