fán hào
fán hùn
fán zhuó
fán chóu
fán suì
fán huái
fán zì
fán mǎn
fán bào
fán xíng
fán mèi
fán suǒ
fán wǎn
fán duō
fán huǎn
fán kē
fán liǎn
fán sàn
fán shǔ
fán mèn
fán yuān
fán náo
fán nì
fán wěi
fán cǎn
fán nǎo
fán yù
fán qiě
fán yīn
fán rǔ
fán cí
fán yù
fán zhèng
fán ná
fán yuán
fán guō
fán fù
fán wù
fán chǔ
fán kǔ
fán ná
fán fǎ
fán ná
fán xiāo
fán sù
fán huò
fán chuǎn
fán yē
fán rù
fán wú
fán kè
fán jí
fán xiǎng
fán dú
fán yū
fán rǎo
fán rú
fán fán
fán yuàn
fán yù
fán jiān
fán fù
fán xiāo
fán bì
fán kě
fán bào
fán huò
fán fèi
fán xiè
fán shāng
fán nán
fán wěi
fán dú
fán rè
fán hùn
fán kuì
fán shěng
fán máng
fán kù
fán rù
fán xì
fán shǐ
fán yán
fán rǒng
fán cuò
fán miù
fán shǒu
fán zào
fán mán
fán yàn
fán chéng
fán kuì
fán chá
fán lèi
fán ruò
fán yōng
fán wù
fán xù
fán jù
fán yí
fán ruán
fán qǐng
fán dié
fán xián
fán zhòng
fán yàng
fán kuì
fán cù
fán chéng
fán è
fán dàn
fán dú
fán kùn
fán rèn
fán yuān
fán lǐ
fán zòu
fán yín
fán yān
fán rǎng
fán jǐ
fán bǐ
fán xī
fán zhēng
fán xiāo
fán huì
fán shù
fán sù
fán zào
fán qì
fán wěi
fán kē
fán luàn
fán jī
fán zǒng
fán zá
fán tè
fán yīng
fán xuān
fán kē
fán bèi
fán xīn
fán bì
fán shén
fán láo
fán jùn
fán lóng
fán jiǎo
fán yōu
fán jīn
fán xìng
fán xìng
fán juàn
fán làn
fán mì
fán cháng
fán mèn
fán yīng
fán rén
fán wén
fán lǜ
fán zhì
fán rù
jīng dú
chǎn dú
bǐ dú
chén dú
chěn dú
qīng dú
qīn dú
yuàn dú
yù dú
cǎn dú
xià dú
fán dú
chěn dú
bàng dú
luàn dú
gòu dú
gàn dú
jiàn dú
chén dú
qióng dú
jué dú
xiǎng dú
xiè dú
cǎn dú
sī dú
huì dú
xiè dú
chì dú
wán dú
huǐ dú
tān dú
huò dú
wā dú
mào dú
màn dú
⒈ 繁杂污浊。
引晋石崇《<思归引>序》:“困於人閒烦黷,常思归而永叹。”
明刘基《松风阁记》:“风之过之,不壅不激,疏通畅达,有自然之音,故听之可以解烦黷、涤昏秽。”
清王夫之《薑斋诗话》卷二:“盖涵泳淫佚,引性情以入微,而超事功之烦黷,其用神矣。”
⒉ 冒渎;打扰。
引唐韩愈《论捕贼行赏表》:“所以区区尽言,不避烦黷者,欲令陛下之信行於天下也。”
唐白居易《论考试进士事宜状》:“伏计烦黷圣听之外,必以为或亲或故同为党庇。”
烦fán(1)(形)苦闷、厌烦:~恼。(2)(形)又多又乱:要言不~。(3)(动)烦劳(请人帮忙的客气话):~您给看一下。
黩读音:dú黩dú(1)(动)〈书〉玷污。(2)(动)〈书〉轻率;轻举妄动。