sòng yuè
sòng dá
sòng piào
sòng jìn
sòng guō
sòng nǚ
sòng yíng
sòng zhuāng
sòng wèn
sòng pèi
sòng chūn
sòng nì
sòng méi
sòng xǐ
sòng chéng
sòng fēng
sòng kān
sòng kuǎn
sòng chuán
sòng lí
sòng dēng
sòng suì
sòng qì
sòng jiǔ
sòng nà
sòng liàn
sòng yà
sòng bié
sòng zhuǎn
sòng zhǎn
sòng huái
sòng zhàn
sòng cóng
sòng shēng
sòng gěi
sòng gōu
sòng kǎo
sòng huán
sòng jiǎn
sòng jìng
sòng nuǎn
sòng chǎng
sòng xīn
sòng jiāo
sòng jià
sòng jiàn
sòng jià
sòng rén
sòng mù
sòng zhōu
sòng kū
sòng bō
sòng xù
sòng xì
sòng yuè
sòng guān
sòng duàn
sòng xíng
sòng fáng
sòng fàng
sòng kè
sòng jué
sòng héng
sòng guān
sòng lǐ
sòng xīn
sòng huò
sòng zǒu
sòng pán
sòng bìn
sòng jiū
sòng là
sòng qióng
sòng jūn
sòng niáng
sòng chéng
sòng rì
sòng jié
sòng qiān
sòng sāng
sòng zào
sòng bào
sòng pìn
sòng kuǎn
sòng qiǎn
sòng gǔ
sòng jiǎo
sòng qīn
sòng qíng
sòng kuì
sòng fó
sòng chē
sòng guǐ
bān chūn
zhòng chūn
nòng chūn
pò chūn
dǎ chūn
fǎng chūn
huāng chūn
hān chūn
sòng chūn
xī chūn
zhōng chūn
xiàn chūn
kāi chūn
wǎn chūn
diàn chūn
wàn chūn
nián chūn
yā chūn
cì chūn
chì chūn
mò chūn
wáng chūn
mài chūn
zǎo chūn
mù chūn
fàng chūn
kěn chūn
páng chūn
xiàn chūn
mì chūn
huí chūn
fēn chūn
jiào chūn
lì chūn
shèng chūn
xī chūn
gǔ chūn
shì chūn
bào chūn
sī chūn
jì chūn
shǎng chūn
mù chūn
fā chūn
cháng chūn
kuò chūn
dǔ chūn
xī chūn
tà chūn
shàng chūn
yáng chūn
jiè chūn
jìn chūn
táo chūn
fāng chūn
kāi chūn
shǐ chūn
chū chūn
wǎn chūn
zhù chūn
píng chūn
qiǎn chūn
qīng chūn
mò chūn
xíng chūn
jiē chūn
yè chūn
háo chūn
dà chūn
sān chūn
yān chūn
xīn chūn
shēn chūn
tǎo chūn
yí chūn
lián chūn
yú chūn
shāo chūn
hóng chūn
jīng chūn
huǒ chūn
mǎi chūn
bài chūn
lì chūn
hán chūn
fù chūn
xiù chūn
xiǎo chūn
lǎo chūn
cán chūn
shāng chūn
jiāo chūn
yóu chūn
xún chūn
yīng chūn
tàn chūn
jiàn chūn
mèng chūn
miǎo chūn
jiǔ chūn
zhēng chūn
sī chūn
àn chūn
kuà chūn
biān chūn
féng chūn
lí chūn
jiàn chūn
qīng chūn
shǒu chūn
jìn chūn
héng chūn
sháo chūn
hán chūn
lín chūn
yáng chūn
lái chūn
shāi chūn
⒈ 送别春天。
引唐白居易《送春归》诗:“杜鹃花落子规啼,送春何处西江西。”
清周亮工《白樱桃》诗之二:“岭外麦英雪是肤,送春新脱紫霞襦。”
清龚自珍《西郊落花歌》:“先生探春人不觉,先生送春人又嗤。”
⒉ 旧时立春日的一种风俗。
引胡朴安《中华全国风俗志·山东·惠民县之岁时》:“立春日,官吏各执彩仗……制小春牛遍送搢绅家,谓之送春。”
送sòng(1)(动)本义:传送。(2)(动)把东西运去或拿去给人:~报|~款。(3)(动)赠送:奉~|~礼。(4)(动)陪着离去的人一起走:~客|~朋友。
春读音:chūn春chūn(1)(名)春季;一年的第一季。(2)(名)男女情欲:~情。(3)(名)姓。