bēi jìn
bēi biàn
bēi hù
bēi mù
bēi jú
bēi sù
bēi zī
bēi mò
bēi gōng
bēi suì
bēi rén
bēi sī
bēi wēi
bēi bì
bēi niè
bēi fú
bēi guān
bēi yòu
bēi yōng
bēi jiàn
bēi tǐ
bēi fǔ
bēi cī
bēi xiè
bēi qiān
bēi lì
bēi yuàn
bēi kùn
bēi yì
bēi shì
bēi shè
bēi yuē
bēi nuò
bēi fú
bēi qū
bēi chù
bēi xiá
bēi xùn
bēi yǐn
bēi xiǎo
bēi xià
bēi zǐ
bēi róu
bēi lòu
bēi shī
bēi gōng
bēi shī
bēi zhí
bēi xiè
bēi fēi
bēi chǎn
bēi mí
bēi rǔ
bēi xiāo
bēi yì
bēi cí
bēi jiǎo
bēi bēi
bēi dá
bēi nǎn
bēi cù
bēi xì
bēi wā
bēi qī
bēi wū
bēi ràng
bēi shēn
bēi wèi
bēi wěi
bēi lì
bēi hào
bēi liáng
bēi gōng
bēi bì
bēi shùn
bēi xíng
bēi zhì
bēi ài
bēi zuò
bēi báo
bēi chēng
bēi wū
bēi cí
bēi liè
bēi luàn
bēi shù
bēi qiǎn
bēi jū
bēi nìng
bēi fēi
bēi guó
bēi sú
bēi jù
bēi wǔ
bēi bǐ
bēi suǒ
bēi shì
bēi qiè
bēi ruò
bēi zōu
tuí mǐ
qīng mí
rǒng mí
màn mí
xián mí
jǐng mí
shuāi mí
cuī mí
qīng mí
jiān mí
làn mí
xián mí
xié mí
yàn mí
dī mí
gōng mí
jiāo mí
tài mí
bēi mí
diāo mí
fèi mí
chǐ mí
báo mí
nié mí
qǐ mí
miào mí
màn mí
yí mí
yǐ mí
mù mí
jī mí
xiāo mí
diāo mí
mǐn mí
tuó mí
zhà mí
nuò mí
jīng mí
lí mí
yǎn mí
qióng mí
kuā mí
fén mí
lì mí
biān mí
yín mí
cǎo mí
qiáng mí
qí mí
xū mí
jiān mí
huī mí
bì mí
huá mí
shē mí
yún mí
róu mí
fēng mí
xiāng mí
bō mí
huī mí
ěr mí
wěi mǐ
chī mí
xiān mí
tuó mǐ
guǐ mí
fēng mí
wěi mǐ
liú mí
jiān mí
zhèn mí
máo mǐ
fēng mí
tōu mí
sháo mí
xī mí
dòu mí
bǐ mí
jiāng mí
mí mí
yào mí
guī mí
tiǎn mí
jí mí
míng mí
yǐ mí
wēi mí
huò mí
dì mǐ
chen mí
huàn mí
fú mí
xián mí
jī mí
yán mí
páng mí
fēng mǐ
xié mí
wěi mǐ
yú mí
fú mí
pī mǐ
cū mí
谓格hAo86.调低下柔弱。
⒈ 谓格调低下柔弱。
引清叶燮《原诗·内篇上》:“唐初沿其卑靡浮艳之习,句櫛字比,非古非律,诗之极衰也。”
刘师培《南北文学不同论》:“唐初诗文,与隋代同,製句切响,言务纤密,虽雅法六朝,然卑靡之音,於焉尽革。”
卑bēi(1)(形)(位置)低下:~贱|地势~湿。(2)(形)(品质或质量)低劣:~劣|~不足。(3)(形)〈书〉谦恭:~词厚礼。
靡读音:mí,mǐ[ mí ]浪费:~费。奢~。