yín fú
yín yì
yín xié
yín yàn
yín yán
yín zhì
yín wū
yín yì
yín nì
yín dào
yín xù
yín dàng
yín lù
yín cí
yín mí
yín lì
yín lì
yín fěi
yín zéi
yín tài
yín wěi
yín méi
yín jì
yín miǎn
yín fú
yín fēi
yín yǎn
yín tài
yín huà
yín dào
yín lüè
yín sì
yín pì
yín gòu
yín móu
yín guǐ
yín lèi
yín chá
yín huì
yín hūn
yín nüè
yín luàn
yín sú
yín xiè
yín màn
yín duò
yín yú
yín dé
yín wù
yín qì
yín xì
yín lè
yín dú
yín nù
yín liáo
yín lín
yín sè
yín yàn
yín gǔ
yín dài
yín quán
yín yín
yín dài
yín màn
yín è
yín dān
yín qì
yín sī
yín yù
yín bì
yín luò
yín wēi
yín tōng
yín yǔ
yín huò
yín liáo
yín xiá
yín làn
yín jiǔ
yín nì
yín lù
yín yù
yín fàng
yín dú
yín rén
yín huò
yín fāng
yín qīn
yín yě
yín dà
yín cuò
yín yè
yín huāng
yín yì
yín yù
yín shuò
yín chǐ
yín lì
yín shuō
yín yòng
yín jiǎo
yín huá
yín fèi
yín péng
yín xíng
yín wā
yín qiǎo
yín fēng
yín cí
yín màn
yín bào
yín pì
yín làng
yín yì
yín liè
yín chí
yín yǔ
yín lüè
yín zhuó
yín huì
yín bì
yín mí
yín jiāo
yín fū
yín bèi
yín lǎn
yín xīn
yín shē
yín huò
yín tè
qīng mí
fèi mí
diāo mí
dī mí
huī mí
jiān mí
cuī mí
sháo mí
nié mí
xián mí
xié mí
jǐng mí
tuí mǐ
róu mí
fén mí
mǐn mí
yǎn mí
shē mí
yún mí
jī mí
jí mí
liú mí
màn mí
wěi mǐ
jiān mí
jiāo mí
tuó mǐ
dòu mí
huá mí
miào mí
zhà mí
bì mí
shuāi mí
diāo mí
xī mí
tōu mí
yán mí
gōng mí
xián mí
yào mí
guǐ mí
qǐ mí
kuā mí
chī mí
lí mí
páng mí
lì mí
qióng mí
huī mí
wěi mǐ
míng mí
yín mí
fēng mí
qí mí
chǐ mí
bō mí
jiāng mí
chen mí
dì mǐ
màn mí
yí mí
fú mí
xié mí
nuò mí
guī mí
yǐ mí
zhèn mí
rǒng mí
xián mí
fēng mí
yàn mí
xiāo mí
bēi mí
tuó mí
xiāng mí
tiǎn mí
huàn mí
qiáng mí
bǐ mí
xū mí
báo mí
yǐ mí
fēng mǐ
huò mí
pī mǐ
mù mí
jī mí
fú mí
yú mí
ěr mí
máo mǐ
fēng mí
tài mí
cǎo mí
jiān mí
mí mí
wēi mí
làn mí
qīng mí
wěi mǐ
jīng mí
xiān mí
biān mí
cū mí
淫靡yínmǐ
(1) 淫荡、颓废;荒淫颓废
英extravagant⒈ 过分享受,恣意浪费。
引《汉书·王褒传》:“﹝宣帝﹞数从襃等放猎,所幸宫馆,輒为歌颂,第其高下,以差赐帛。议者多以为淫靡不急。”
宋叶绍翁《四朝闻见录·南屏兴教磨崖》:“钱唐自五季以来,无干戈之祸,其民富丽,多淫靡之尚。”
鲁迅《南腔北调集·关于女人》:“奢侈和淫靡只是一种社会崩溃腐化的现象,决不是原因。”
⒉ 谓文辞浮华艳丽。
引南朝梁锺嵘《诗品》卷下:“惠休淫靡,情过其才。”
唐李肇《唐国史补》卷下:“诗章则学矫激于孟郊,学浅切于白居易,学淫靡于元稹,俱名为元和体。”
旧题宋尤袤《全唐诗话·郑云叟》:“郑徵君为诗,皆祛淫靡,迥絶嚣尘。”
明方孝孺《与郑叔度书》之二:“夫屈原之《离骚》,忧世愤戚……非拘拘执笔凝思而为之也。至於其徒寖失师意,流於淫靡。”
⒊ 淫荡,颓废。多用以形容乐声。
引南朝梁简文帝《六根忏文》:“淫靡之声,欣之者众。”
明顾起元《客座赘语·俚曲》:“《山坡羊》有《沉水调》,有数落已为淫靡矣。”
奢靡浮华。
如:「淫靡之风不可长。」
淫yín(1)(形)过多或过甚:~雨|~威。(2)(动)放纵;无节制:骄奢~逸|乐而不~;哀而不伤。(3)指不正当的男女关系:奸~|~乱。
靡读音:mí,mǐ[ mí ]浪费:~费。奢~。