qú shuài
jūn shuài
zhì shuài
dà shuài
dǒng shuài
guǐ shuài
xù shuài
dū shuài
jié shuài
duì shuài
lǐng shuài
guān shuài
fāng shuài
qǔ shuài
lián shuài
piān shuài
jùn shuài
diàn shuài
guà shuài
dào shuài
bié shuài
xiāo shuài
móu shuài
fǔ shuài
kǔn shuài
hái shuài
kuí shuài
qiān shuài
biǎo shuài
zéi shuài
dūn shuài
jiān shuài
qiān shuài
shī shuài
huàn shuài
qiú shuài
shào shuài
yíng shuài
háo shuài
xiāo shuài
hé shuài
lǚ shuài
xiāo shuài
jiū shuài
bīng shuài
tǒng shuài
yà shuài
jiàng shuài
piào shuài
jié shuài
⒈ 旧称部落或叛乱者的首领。
引《陈书·周敷传》:“南江酋帅竝顾恋巢窟,私署令长,不受召,朝廷未遑致讨,但覊縻之,唯敷独先入朝。”
《北史·万安国传》:“万安国,代人也。世为酋帅。”
唐黎逢《象魏赋》:“将欲朝百蛮之酋帅,集九命之簪笏。”
⒉ 为首的人。
引五代王定保《唐摭言·散序》:“曲江大会……洎大中、咸通已来,人数颇众。其有何士参者,为之酋帅,尤善主张筵席。”
酋qiú(1)(名)酋长;部落的首领: ~长。(2)(名)(盗匪、侵略者的)首领:匪~|贼~|敌~。
帅读音:shuài帅shuài(1)(名)军队中最高级的指挥员。(2)(Shuài)姓。(3)(形)英俊。