shī lì
shī zhàng
shī zōng
shī gàn
shī fàn
shī niáng
shī chuán
shī gǔ
shī wáng
shī bó
shī shù
shī fǎ
shī tú
shī zhǎng
shī gū
shī jiě
shī yé
shī shì
shī bīng
shī kuàng
shī zǔ
shī mǔ
shī xiōng
shī dào
shī lǎo
shī qī
shī láng
shī xùn
shī gōng
shī fēng
shī mén
shī tǎ
shī lǚ
shī shī
shī zūn
shī jì
shī mǔ
shī fu
shī yí
shī shuō
shī jǔ
shī fu
shī yú
shī xiàng
shī dài
shī bǎo
shī shì
shī pó
shī chéng
shī bó
shī yuán
shī mó
shī fǔ
shī zǐ
shī jūn
shī dì
shī tài
shī chuán
shī jiàng
shī xīn
shī yǐn
shī rú
shī yǎng
shī mó
shī yǒu
shī kǎi
shī diàn
shī zhòng
shī biǎo
shī yǔ
shī shuài
shī qí
shī xué
shī bǐ
shī rén
shī shēng
shī jiāo
shī gōng
shī dé
shī lǜ
fǔ shuài
hái shuài
dào shuài
xiāo shuài
xiāo shuài
bié shuài
dū shuài
jiū shuài
bīng shuài
jūn shuài
kuí shuài
biǎo shuài
kǔn shuài
guǐ shuài
lǐng shuài
yà shuài
piào shuài
diàn shuài
háo shuài
qǔ shuài
móu shuài
guà shuài
xiāo shuài
zhì shuài
huàn shuài
duì shuài
xù shuài
shào shuài
jiàng shuài
qiān shuài
jié shuài
lǚ shuài
piān shuài
shī shuài
jiān shuài
guān shuài
dà shuài
yíng shuài
hé shuài
jùn shuài
dǒng shuài
dūn shuài
qú shuài
qiú shuài
jié shuài
tǒng shuài
qiān shuài
lián shuài
zéi shuài
fāng shuài
⒈ 《周礼》军制中师的统帅,亦为州长。
引《周礼·夏官·序官》:“二千有五百人为师,师帅皆中大夫。”
孙诒让正义引江永曰:“州出二千五百人为师,师帅,中大夫,即州长也。”
《周礼·夏官·大司马》:“军将执晋鼓,师帅执提,旅帅执鼙。”
⒉ 指一方的长官和统帅。
引宋苏轼《上虢州太守启》:“惟此山河之胜,宜膺师帅之权。”
郑观应《盛世危言·吏治下》:“中枢之与督抚,朝廷之腹心,官守之师帅,操用人行政之大权者也。”
⒊ 表率。
引《汉书·董仲舒传》:“今之郡守、县令,民之师帅,所使承流而宣化也;故师帅不贤,则主德不宣,恩泽不流。”
《新唐书·褚遂良传》:“刺史,民之师帅也。得人则下安措,失人则家劳攰。”
⒋ 清代巡抚兼管军事,称大帅。对有师生名分的官吏,谀称师帅。
引《二十年目睹之怪现状》第九一回:“承师帅不弃,收在门下,职道感激的了不得。”
⒌ 太平天囯军制中师的统帅。
引中国近代史资料丛刊《太平天囯·太平军目》:“师帅管五个旅帅,共管二千六百二十五人。”
凌力《星星草》第十二章:“这就是女二师的副师帅卜寡妇,原来是西北太平军女军的一个首领。”
一师的统率。周代的军制,以二千五百人为一师,师帅皆中大夫。见《周礼.夏官.司马》。
1. 教人的人:老师。导师。师傅。师生。师徒。师德。良师益友。好(
)为人师。2. 擅长某种技术的人:工程师。医师。技师。
3. 效法:师法古人。
4. 榜样:师范。
5. 指由师徒或师生关系产生的:师母。师兄。师弟。师妹。
6. 对和尚或道士的尊称:法师。禅师。
7. 军队:会师。出师。
8. 军队的编制单位,团或旅的上一级:师长。师座。
9. 一国的首都:京师。
10. 姓。
帅读音:shuài帅shuài(1)(名)军队中最高级的指挥员。(2)(Shuài)姓。(3)(形)英俊。