shàn guó
shàn wò
shàn cháng
shàn ràng
shàn guǎn
shàn shì
shàn měi
shàn chǒng
shàn shī
shàn zhuān
shàn ài
shàn bù
shàn zhì
shàn cháo
shàn mìng
shàn yí
shàn dì
shàn tuì
shàn xīng
shàn chǎng
shàn qiáng
shàn bǐng
shàn shēng
shàn yè
shàn shì
shàn quán
shàn cháng
shàn zì
shàn fù
shàn lì
shàn gòu
fěng xīng
zhōng xīng
yǎn xìng
chèn xīng
fù xīng
wán xìng
bù xīng
wàng xīng
xīn xīng
jué xīng
jī xīng
wèi xīng
bài xìng
bāng xīng
qǐn xīng
gēng xīng
chāng xīng
dàn xīng
gòu xìng
yù xìng
xiāo xīng
dēng xīng
zuò xīng
yī xīng
fèn xīng
guān xìng
qīng xìng
jì xìng
cháng xīng
jūn xìng
juě xīng
gǔ xìng
yì xìng
huān xīng
fán xīng
bá xīng
bǐ xīng
liè xìng
yǎ xìng
chuàng xīng
bài xīng
fèn xīng
kāi xīng
fū xīng
fèi xīng
suǒ xīng
fá xìng
hào xīng
dǔ xīng
zhèn xīng
dǐng xīng
màn xìng
dì xīng
hān xīng
yì xìng
qíng xìng
xǐ xing
sǎo xìng
dié xīng
guī xìng
bó xīng
shǐ xīng
yóu xìng
qiū xìng
chéng xìng
yú xìng
chěng xīng
zhào xīng
zhǒng xīng
yín xīng
jí xīng
shī xìng
chéng xīng
bèi xìng
gāo xìng
dà xīng
fèn xīng
háo xìng
shàn xīng
gū xìng
wèi xīng
zhòu xīng
bīn xīng
bǐ xīng
kuáng xīng
zàn xīng
nà xīng
gǎn xìng
lóng xīng
huáng xīng
jìn xìng
huà xìng
tán xìng
shí xìng
lóng xīng
péng xīng
jí xìng
jì xìng
fā xìng
suí xīng
jiā xīng
méi xīng
fēng xīng
shào xīng
jiǔ xìng
chá xīng
qù xīng
jì xīng
qiǎn xìng
chén xìng
chù xìng
dài xīng
sù xìng
jìn xīng
wú xìng
fán xìng
chūn xìng
无[.好工具]诏旨擅自发兵。
见“擅兴发 ”。
⒈ 无诏旨擅自发兵。 《史记·太史公自序》:“天下已平,亲属既寡; 悼惠先壮,实镇东土。
引哀王擅兴,发怒诸吕,駟钧暴戾,京师弗许。”
《资治通鉴·后汉高祖天福十二年》:“擅兴者不罪,则疆埸有生事者矣;丧师者获存,则行陈无效死者矣。”
胡三省注:“无詔旨而擅发兵,谓之擅兴。”
⒉ 见“擅兴发”。
擅shàn(1)(动)擅自:~离职守。(2)(动)长于;善于:不~辞令。
兴读音:xīng,xìng[ xīng ]1. 举办,发动:兴办。兴工。兴学。兴建。兴叹(发出感叹声,如“望洋兴叹”)。百废待兴。
2. 起来:夙兴夜寐(早起晚睡)。
3. 旺盛:兴盛。兴旺。兴隆。兴衰。复兴。兴替(兴衰)。天下兴亡,匹夫有责。
4. 流行,盛行:时兴。新兴。
5. 准许:不兴胡闹。
6. 或许:兴许。
7. 姓。