shàn zhuān
shàn qiáng
shàn shì
shàn lì
shàn ràng
shàn měi
shàn bù
shàn cháng
shàn bǐng
shàn zhì
shàn quán
shàn guó
shàn yí
shàn tuì
shàn zì
shàn ài
shàn xīng
shàn chǎng
shàn fù
shàn mìng
shàn chǒng
shàn shēng
shàn wò
shàn guǎn
shàn cháng
shàn shī
shàn cháo
shàn shì
shàn dì
shàn gòu
shàn yè
quán bǐng
cí bǐng
guó bǐng
tuō bǐng
bā bǐng
quán bǐng
dāo bǐng
lǐ bǐng
bīng bǐng
tán bǐng
shī bǐng
rén bǐng
lì bǐng
xiào bǐng
shí bǐng
xíng bǐng
zhòng bǐng
qū bǐng
bà bǐng
huà bǐng
xuán bǐng
wáng bǐng
zhǔ bǐng
héng bǐng
ā bǐng
zhí bǐng
cùn bǐng
wǔ bǐng
chē bǐng
zhèng bǐng
xiāng bǐng
zǎi bǐng
jiě bǐng
kuí bǐng
bǎ bǐng
wén bǐng
cháng bǐng
wēi bǐng
quán bǐng
shī bǐng
cháo bǐng
jūn bǐng
fú bǐng
dào bǐng
qiān bǐng
dào bǐng
dé bǐng
qiè bǐng
shàn bǐng
cāo bǐng
lùn bǐng
èr bǐng
shì bǐng
chán bǐng
mín bǐng
bà bǐng
jù bǐng
tiān bǐng
fǎ bǐng
dǒu bǐng
yùn bǐng
yè bǐng
zhuān bǐng
duó bǐng
wò bǐng
yǎn bǐng
xī bǐng
róng bǐng
gāng bǐng
pá bǐng
tán bǐng
yù bǐng
⒈ 独揽权柄。
引汉严遵《道德指归论·万物之奥》:“夫爵尊天下,富有四海,威势无量,专权擅柄,人之所畏也。”
明文徵明《跋宋通直郎史守之告身》:“是岁茂陵崩, 弥远矫制立理宗,益擅柄用事。”
清昭槤《啸亭杂录·诛伍拉纳》:“时和相擅柄,故缓其行以解上怒。”
擅shàn(1)(动)擅自:~离职守。(2)(动)长于;善于:不~辞令。
柄读音:bǐng柄bǐng(1)(名)器物的把儿:刀~|勺~。(2)(名)植物的花、叶或果实跟茎或枝连着的部分:花~|叶~。(3)(名)比喻在言行上被人抓住的材料:话~|笑~|把~。(4)(名)〈书〉执掌:~国|~政。(5)(名)〈书〉权:国~。(量)〈方〉用于某些带把儿的东西:国~。(量)〈方〉用于某些带把儿的东西