zhēng huáng
páng huáng
dài huáng
jué huáng
èr huáng
bǎo huáng
fāng huáng
cán huáng
wā huáng
yán huáng
táng huáng
shàng huáng
táng huáng
yú huáng
xū huáng
yīng huáng
zhì huáng
shèng huáng
xuān huáng
bàng huáng
xì huáng
zhāng huáng
xī huáng
péng huáng
sǒng huáng
ōu huáng
xīn huáng
míng huáng
hàn huáng
fā huáng
yù huáng
mǐ huáng
dōng huáng
ér huáng
jiǔ huáng
dì huáng
yí huáng
xī huáng
xuán huáng
huī huáng
fǎ huáng
yù huáng
zǐ huáng
bù huáng
sì huáng
mù huáng
kāi huáng
shòu huáng
nǚ huáng
sān huáng
fàn huáng
zhāng huáng
yù huáng
jiào huáng
tiān huáng
tài huáng
liè huáng
hòu huáng
mí huáng
gǔ huáng
shén huáng
dié huáng
wén huáng
rén huáng
jí huáng
fěi huáng
nóng huáng
chūn huáng
qiú huáng
rén huáng
luán huáng
huí huáng
líng huáng
jīng huáng
zhāng huáng
yù huáng
jié huáng
fáng huáng
fèng huáng
dì huáng
jiā huáng
qīng huáng
máo huáng
tài huáng
shǐ huáng
chǔ huáng
wèi huáng
qín huáng
cāng huáng
bǎi huáng
cāng huáng
é huáng
wǔ huáng
⒈ 休美貌。
引语本汉扬雄《太玄·交》:“物登明堂,矞矞皇皇。”
司马光集注引陆绩曰:“矞皇,休美貌。”
清钮琇《觚賸续编·圣武成功诗》:“京江张公、新城王公,各有凯歌数十首,矞皇肃穆,盛世元音。”
⒉ 辉煌;光辉。
引《南齐书·萧颖胄传》:“天地为之矞皇,山渊以之崩沸。”
清赵翼《寄题怀杜阁》诗:“我来偶披捡,潜采耀矞皇。”
⒊ 神名。
引《汉书·司马相如传下》:“左玄冥而右黔雷兮,前长离而后矞皇。”
颜师古注引服虔曰:“皆神名也。”
盛美的样子。
1. 彩云,古人认为祥瑞:“云则五色而为庆,三色而成矞。”
2. 以锥穿物。
3. 溢出。
皇读音:huáng皇huáng(1)(形)〈书〉盛大:~~。(2)(名)君主;皇帝:三~五帝|~权|~族|女~。(3)姓。〈古〉又同“遑”。