yù huáng
zhāng huáng
zhēng huáng
táng huáng
yú huáng
líng huáng
fǎ huáng
luán huáng
wǔ huáng
yù huáng
dié huáng
rén huáng
shòu huáng
mí huáng
huī huáng
máo huáng
yù huáng
zǐ huáng
jīng huáng
bǎo huáng
xuán huáng
yù huáng
yán huáng
mù huáng
páng huáng
cán huáng
yí huáng
fā huáng
xīn huáng
qín huáng
jiā huáng
tài huáng
dài huáng
gǔ huáng
zhì huáng
míng huáng
liè huáng
qīng huáng
rén huáng
kāi huáng
sān huáng
chǔ huáng
yīng huáng
shàng huáng
shén huáng
hòu huáng
jí huáng
péng huáng
bù huáng
sì huáng
jué huáng
bǎi huáng
fáng huáng
fěi huáng
jié huáng
dì huáng
xì huáng
dōng huáng
fàn huáng
huí huáng
wèi huáng
tiān huáng
é huáng
jiǔ huáng
zhāng huáng
xī huáng
fèng huáng
fāng huáng
tài huáng
dì huáng
shèng huáng
xuān huáng
jiào huáng
xī huáng
sǒng huáng
ér huáng
qiú huáng
chūn huáng
xū huáng
mǐ huáng
zhāng huáng
cāng huáng
wā huáng
wén huáng
cāng huáng
nǚ huáng
hàn huáng
ōu huáng
bàng huáng
èr huáng
táng huáng
shǐ huáng
nóng huáng
⒈ 指仓颉。
引《淮南子·修务训》“史皇产而能书” 汉高诱注:“史皇,苍頡,生而见鸟迹而著书,故曰史皇,或曰頡皇。”
《晋书·卫恒传》引汉崔瑗《草书势》:“书契之兴,始自頡皇。”
唐李峤《为纳言姚璹等谢敕赐飞白书表》:“頡皇之始模虫篆,未足多奇, 刘后之尝学史书,孰云能拟。”
1. 〔仓颉〕上古人名,相传他创造文字。
2. (頡)
皇读音:huáng皇huáng(1)(形)〈书〉盛大:~~。(2)(名)君主;皇帝:三~五帝|~权|~族|女~。(3)姓。〈古〉又同“遑”。