hóng ào
hóng lǎng
hóng chàng
hóng liàng
hóng lùn
hóng kuò
hóng móu
hóng kuò
hóng miào
hóng mó
hóng chǐ
hóng yì
hóng jié
hóng biàn
hóng kǎi
hóng dá
hóng qì
hóng zhǐ
hóng jù
hóng chén
hóng hóng
hóng yuàn
hóng jì
hóng yáng
hóng suì
hóng rú
hóng bó
hóng cái
hóng wéi
hóng jùn
hóng tuò
hóng xiū
hóng kuàng
hóng yǎ
hóng zàn
hóng wěi
hóng zhǐ
hóng miǎo
hóng yóu
hóng qì
hóng shèng
hóng guàn
hóng huō
hóng cháng
hóng shèng
hóng qià
hóng dà
hóng fěn
hóng yuǎn
hóng mào
hóng liú
hóng lüè
hóng fù
hóng chuò
hóng yǎo
hóng tú
hóng cí
hóng jiǎn
hóng zhěng
hóng guī
hóng liàng
hóng wán
hóng huī
hóng gāng
hóng mài
hóng cí
hóng lì
hóng pǔ
hóng liè
hóng fù
hóng dàn
hóng cái
hóng shào
hóng zhǐ
hóng zhuàng
hóng shēn
hóng yuān
hóng bá
hóng jùn
hóng yù
hóng yǎn
hóng cái
hóng liǎn
hóng yì
hóng chǎng
hóng tāo
hóng dù
hóng jù
hóng bó
hóng yì
hóng guān
hóng lǎn
hóng tōng
hóng shí
hóng fū
hóng shuò
hóng miǎo
hóng shuǎng
hóng gòu
hóng shàn
hóng zòng
hóng jiǎng
hóng fù
hóng guǐ
hóng yù
hóng sì
hóng yì
hóng fàng
⒈ 犹宽裕。
引金王若虚《孟子辨惑》:“孟子斯言,与人为善,而开其自新之道,所以待天下后世者,可谓宏裕矣。”
明陆垹《箦斋杂著·时务策》:“仁之为道四,曰公、俭、宽、敏。广大而博之谓公,节制而当之谓俭,宏裕而容之谓宽,奋励而勇之谓敏。”