hóng ào
hóng qì
hóng yǎo
hóng tuò
hóng tāo
hóng pǔ
hóng xiū
hóng yǎ
hóng guān
hóng zàn
hóng dá
hóng yǎn
hóng zhěng
hóng biàn
hóng liàng
hóng yì
hóng zhǐ
hóng huō
hóng yì
hóng shuò
hóng shàn
hóng shuǎng
hóng shèng
hóng lǎn
hóng zhuàng
hóng jiǎn
hóng fū
hóng huī
hóng rú
hóng jié
hóng cí
hóng qì
hóng kǎi
hóng yóu
hóng suì
hóng shí
hóng shēn
hóng zòng
hóng guàn
hóng jùn
hóng mài
hóng yuàn
hóng yuǎn
hóng lǎng
hóng móu
hóng jì
hóng sì
hóng guī
hóng dàn
hóng cái
hóng mó
hóng shào
hóng chǐ
hóng zhǐ
hóng wěi
hóng fù
hóng dà
hóng lì
hóng hóng
hóng jiǎng
hóng mào
hóng miǎo
hóng fěn
hóng yì
hóng yáng
hóng qià
hóng yì
hóng tōng
hóng jù
hóng bó
hóng cái
hóng fù
hóng guǐ
hóng bó
hóng chàng
hóng gāng
hóng fàng
hóng chǎng
hóng cháng
hóng chén
hóng chuò
hóng liǎn
hóng liè
hóng wéi
hóng yù
hóng wán
hóng cí
hóng tú
hóng jùn
hóng liú
hóng kuàng
hóng yuān
hóng fù
hóng yù
hóng kuò
hóng miào
hóng liàng
hóng cái
hóng bá
hóng miǎo
hóng lùn
hóng lüè
hóng jù
hóng dù
hóng shèng
hóng kuò
hóng zhǐ
hóng gòu
lè xiū
lǎo xiū
tóng xiū
cháng xiū
bù xiū
hù xiū
wáng xiū
gān xiū
sān xiū
lí xiū
qǐ xiū
bìng xiū
huān xiū
gān xiū
gōng xiū
ān xiū
cì xiū
qián xiū
lún xiū
bàn xiū
dǎo xiū
chuò xiū
mài xiū
fú xiū
yì xiū
chéng xiū
hóng xiū
hóng xiū
xiǎn xiū
yí xiū
qiè xiū
shèn xiū
róng xiū
tiáo xiū
ào xiū
hóng xiū
guī xiū
xún xiū
chǎng xiū
hóng xiū
hóng xiū
jí xiū
fān xiū
jiě xiū
jiǎ xiū
zǎo xiū
qīng xiū
huáng xiū
zhēn xiū
tí xiū
sī xiū
qī xiū
fú xiū
biāo xiū
jī xiū
chuí xiū
lún xiū
quán xiū
tuì xiū
guān xiū
gào xiū
yú xiū
pǐ xiū
gōng xiū
ō xiū
pī xiū
gēng xiū
bà xiū
yǎn xiū
le xiū
ēn xiū
xián xiū
yù xǔ
xīn xiū
bǔ xiū
mǎi xiū
⒈ 弘休,洪福。
引《新唐书·韩愈传》:“铺张对天之宏休,扬厉无前之伟蹟。”
胡蕴玉《<中国文学史>序》:“呜呼外夷入主,神州陆沉,而一时文学之士……靦然拜乎稽首於异族之前,而又出其所学以媚之,铺张宏休,扬厉伟业,君子痛焉。”
宏hóng(1)(形)宏大:~伟|宽~。(2)(Hónɡ)姓。
休读音:xiū[ xiū ]1. 歇息:休整。休假。休闲。离休。
2. 停止:休业。
3. 完结(多指失败或死亡)。
4. 旧指丈夫把妻子赶回母家,断绝夫妻关系:休妻。
5. 不要:休想。休提。
6. 吉庆,美善,福禄:休咎(吉凶)。
7. 助词,用于语末,与“罢”、“了”等用法相当:归休。
8. 辞去官职:休官。