fàn mén
fàn shang
fàn qū
fàn shì
fàn zāng
fàn gàn
fàn yí
fàn zhòng
fàn è
fàn zhì
fàn yè
fàn fēn
fàn jiē
fàn kē
fàn mìng
fàn xiǎng
fàn què
fàn wǔ
fàn chù
fàn guān
fàn rén
fàn sī
fàn guī
fàn jiàn
fàn xiāo
fàn kuáng
fàn cuò
fàn shāng
fàn jì
fàn yán
fàn sè
fàn jiàn
fàn lì
fàn wéi
fàn lěi
fàn shùn
fàn èr
fàn àn
fàn bá
fàn shǒu
fàn dǎo
fàn guǎ
fàn wēi
fàn zhuō
fàn jiè
fàn guī
fàn kè
fàn tóu
fàn kòu
fàn shǎ
fàn huàn
fàn xìn
fàn luàn
fàn mào
fàn chǐ
fàn duì
fàn wěi
fàn fá
fàn wéi
fàn yán
fàn juàn
fàn jiàng
fàn kēi
fàn yì
fàn xīn
fàn hài
fàn chù
fàn shé
fàn bì
fàn jìng
fàn xián
fàn chù
fàn jiān
fàn chóu
fàn nì
fàn wēi
fàn bìng
fàn wǔ
fàn lì
fàn huì
fàn jiān
fàn liè
fàn hún
fàn zuì
fàn lín
fàn liè
fàn kùn
fàn suì
fàn jiè
fàn nán
fàn fǎ
fàn fēng
fàn tǔ
fàn lì
fàn hán
fàn mǎo
fàn zhèng
fàn jiào
fàn shǔ
fàn jiē
fàn zhèng
fàn dòu
fàn zuǐ
fàn nán
fàn zhāi
fàn lǜ
fàn bào
fàn jìn
fàn xìng
fàn chuáng
fàn diào
fàn biān
fàn sāi
fàn shēng
fàn nù
fàn yóu
亦作“犯迕”。
⒈ 亦作“犯迕”。冒犯违逆。
引晋陆云《国起西园第表启》:“不虑犯迕,敢陈所怀。”
迕,一本作“忤”。 《南史·萧琛传》:“宋元嘉、大明中,经有被罚者,别由犯忤主心,非关常準。”
唐王勃《三国论》:“居显列则陷犯忤之诛,伏閭巷则婴党錮之戮。”
《资治通鉴·唐则天后长安四年》:“左右近臣多以顺意为忠,朝廷具僚皆以犯忤为戒。”
犯fàn(1)(动)违反;抵触:~法。(2)(动)侵犯:击退来~敌人。(3)(动)发作、发生:~病。(4)(名)指犯罪的人:战~。
忤读音:wǔ忤wǔ(动)不顺从;不和睦。