lǎng dí
lǎng yuè
lǎng xīng
lǎng kè
lǎng sòng
lǎng yán
lǎng jiàn
lǎng yào
lǎng dá
lǎng qīng
lǎng ōu
lǎng chè
lǎng jùn
lǎng jìng
lǎng wù
lǎng gé
lǎng yì
lǎng rì
lǎng qín
lǎng jié
lǎng mì
lǎng pò
lǎng yí
lǎng diào
lǎng dú
lǎng míng
lǎng jīn
lǎng lǎng
lǎng chàng
lǎng fěng
lǎng kàng
lǎng jié
lǎng dú
lǎng jùn
lǎng yín
lǎng dàn
lǎng yàn
lǎng xī
lǎng xù
lǎng rán
lǎng bái
lǎng xīn
lǎng gè
lǎng yǒng
lǎng shuǎng
lǎng pǔ
lǎng dàn
lǎng jùn
lǎng ào
lǎng zhào
lǎng huàng
lǎng shēng
lǎng jì
lǎng xiù
lǎng zhú
lǎng bá
lǎng shàn
lǎng yào
lǎng jiē
lǎng lì
lǎng chè
lǎng rùn
lǎng huō
lǎng yú
lǎng chàng
lǎng liàn
lǎng shí
lǎng jìng
lǎng mù
lǎng kàng
lǎng yù
lǎng yùn
lǎng liè
lǎng shēng
lǎng yè
lǎng xiào
lǎng bào
lǎng mài
lǎng wù
朗朗lǎnglǎng
(1) 用以形容声音响亮的象声词
例朗朗的读书声例歌声朗朗英the sound of reading aloud⒈ 明亮貌。
引南朝宋刘义庆《世说新语·容止》:“时人目夏侯太初朗朗如日月之入怀。”
唐张籍《关山月》诗:“秋月朗朗关山上,山中行人马蹄响。”
清龚自珍《宥情》:“异哉!其心朗朗乎无滓,可以逸尘埃而登青天。”
袁鹰《十月长安街》诗:“曈曈红日,朗朗乾坤,万里长空,宽广大道。”
⒉ 形容声音清晰响亮。
引唐韩愈《奉使常山早次太原呈副使吴郎中》诗:“朗朗闻街鼓,晨起似朝时。”
《醒世恒言·马当神风送滕王阁》:“惟有王勃端坐船上,毫无惧色,朗朗读书。”
《红楼梦》第八二回:“寳玉把这章先朗朗的念了一遍。”
茅盾《子夜》四:“那位青年的声音朗朗地在纷呶的诅骂中响了起来。”
⒊ 清晰貌。
引陈衍《元诗纪事·陈有定》:“闽部疏建寧行都司,是元陈平章有定开府。极宏丽,初以鼓楼为门,今移入二百步许,犹朗朗可观。”
艾芜《山野》第二部十:“树梢树身先前清疏有致,朗朗可望的,现已抹起一些烟雾,显得迷蒙了。”
⒋ 明白,了解。
引清周亮工《书戚三郎事》:“戚心独朗朗,念虔事帝,得死楹下足矣。”
⒌ 高峻貌。
引唐张说《同皇太子过荷恩寺》诗:“朗朗神居峻,轩轩瑞像威。”
明亮的样子。