jǐng shōu
jǐng kē
jǐng yīn
jǐng kǎn
jǐng qǔ
jǐng yán
jǐng mǔ
jǐng tǒng
jǐng yǎng
jǐng wā
jǐng zào
jǐng qú
jǐng huá
jǐng jiāng
jǐng fù
jǐng hàn
jǐng mù
jǐng fù
jǐng zào
jǐng diàn
jǐng kǒu
jǐng wèi
jǐng gàn
jǐng má
jǐng jiù
jǐng yǎn
jǐng luò
jǐng jǐng
jǐng yuān
jǐng huā
jǐng lán
jǐng xīng
jǐng suì
jǐng zuó
jǐng shéng
jǐng mò
jǐng zhòu
jǐng hàn
jǐng xué
jǐng shí
jǐng hán
jǐng xié
jǐng cè
jǐng chuáng
jǐng yú
jǐng xiù
jǐng shuì
jǐng sì
jǐng rán
jǐng wā
jǐng guǒ
jǐng gǔ
jǐng kǎn
jǐng jìng
jǐng méi
jǐng diàn
jǐng jià
jǐng tǎ
jǐng chéng
jǐng dǐ
jǐng wèi
jǐng suì
jǐng gàn
jǐng guān
jǐng xíng
jǐng héng
jǐng tái
jǐng lǔ
jǐng tíng
jǐng chuáng
jǐng lú
jǐng hù
jǐng shuǐ
jǐng wū
jǐng yú
jǐng shù
jǐng píng
jǐng pēn
jǐng gōng
jǐng lǐ
jǐng tián
jǐng wèi
jǐng lǘ
jǐng méi
jǐng mài
jǐng quán
jǐng lán
jǐng shì
jǐng yì
jǐng pǔ
jǐng chǎng
jǐng guàn
jǐng yí
jǐng yǎn
jǐng xiè
jǐng luò
jǐng shì
jǐng dì
jǐng jìn
jǐng kǒng
qǐ jiāng
kāi jiāng
bǐ jiāng
tiào jiāng
xián jiāng
běi jiāng
quǎn jiāng
xiá jiāng
sì jiāng
ān jiāng
tǔ jiāng
jǐng jiāng
yí jiāng
zhī jiāng
gù jiāng
chū jiāng
biān jiāng
jiè jiāng
hǎi jiāng
fēng jiāng
biān jiāng
jiǎn jiāng
fēn jiāng
pì jiāng
huí jiāng
xī jiāng
qīn jiāng
jī jiāng
qīng jiāng
wú jiāng
xīn jiāng
yán jiāng
shū jiāng
lián jiāng
⒈ 井邑的疆界。
引《书·毕命》:“弗率训典,殊厥井疆,俾克畏慕。”
孔传:“其不循教道之常,则殊其井居田界,使能畏为恶之祸,慕为善之福。”
唐储光羲《晚次东亭献郑州宋史君文》诗:“道丧古兵赋,时来开井疆。”
清魏源《默觚下·治篇一》:“歷山川但壮游览而不考其形势,閲井疆但观市肆而不察其风俗。”
井jǐng(1)(名)从地面往下凿成的能取水的深洞;洞壁多砌上砖石:水~|一口~|双眼~。(2)(名)形状像井的:矿~|油~|盐~|竖~|探~|渗~|天~。(3)(名)二十八宿之一。(4)(名)(Jǐnɡ)姓。井jǐng(形)形容整齐:~然|~~有条。
疆读音:jiāng[ jiāng ]1. 地域,领域,边界:疆土。疆宇(国土)。疆界。疆场(战场)。疆陲(边境)。边疆。海疆。
2. 极限:万寿无疆。
3. 划分界限:“楚子疆之”。