mìng mài
mìng jiǎn
mìng guǎn
mìng gōng
mìng qī
mìng zhǔ
mìng tú
mìng lù
mìng lǚ
mìng shǐ
mìng guò
mìng kè
mìng jiào
mìng guī
mìng xiàng
mìng lǚ
mìng hé
mìng sù
mìng zǐ
mìng jiē
mìng dì
mìng gēn
mìng shì
mìng tōng
mìng shù
mìng chì
mìng xí
mìng dà
mìng lǚ
mìng bó
mìng jì
mìng guǎn
mìng xiào
mìng gào
mìng lè
mìng yùn
mìng zhǔ
mìng zhào
mìng xiàn
mìng guī
mìng qiān
mìng jù
mìng guī
mìng xì
mìng cǎi
mìng mín
mìng dèng
mìng míng
mìng fū
mìng hù
mìng ǒu
mìng jià
mìng jiāo
mìng cǎo
mìng chuǎn
mìng shì
mìng shāng
mìng guāng
mìng fú
mìng pù
mìng piān
mìng jūn
mìng jià
mìng lǚ
mìng fàn
mìng kuài
mìng shū
mìng cí
mìng lù
mìng fēn
mìng tǐ
mìng dìng
mìng jiā
mìng rì
mìng bǐ
mìng tí
mìng qīng
mìng cái
mìng dài
mìng lǐ
mìng gù
mìng jiè
mìng jīn
mìng lóng
mìng zhōng
mìng jiào
mìng fù
mìng chēng
mìng àn
mìng chén
mìng jiāng
mìng guān
mìng yì
mìng guān
mìng yùn
mìng cì
mìng zōng
mìng lìng
mìng shù
mìng tǎo
mìng mén
mìng dì
mìng lì
mìng dú
mìng gàn
mìng chē
mìng shì
mìng lù
mìng jiǔ
mìng lì
mìng jué
mìng gōng
mìng jí
⒈ 天赐的福祚。
引汉王充《论衡·宣汉》:“今瑞未必同於古,古应未必合於今,遭以所得,未必相袭。何以明之?以帝王兴起,命祜不同也。”
⒉ 谓赐福。
引《宋书·乐志二》:“保乂命祜,基命惟则。”
命mìng(1)(名)生命;性命。(2)(名)命运(3)(名):算~。(4)(名)(动)命令(5)(名);指派:~驾。(6)(名)(名)命令(7)(名);指示:奉~|待~。(8)(名)(动)给与(名称等):~名|~题。
祜读音:hù福。