mìng shù
mìng cǎi
mìng guī
mìng dì
mìng lù
mìng dà
mìng shì
mìng jiǎn
mìng guān
mìng chuǎn
mìng xì
mìng zhōng
mìng xiàng
mìng gōng
mìng jīn
mìng dì
mìng fū
mìng cái
mìng ǒu
mìng yùn
mìng sù
mìng jiā
mìng chē
mìng kuài
mìng guǎn
mìng jué
mìng guī
mìng tí
mìng qī
mìng cì
mìng shì
mìng piān
mìng fú
mìng lù
mìng hé
mìng jiē
mìng míng
mìng guī
mìng jiāo
mìng lóng
mìng xí
mìng dìng
mìng chén
mìng lù
mìng lì
mìng rì
mìng mén
mìng dèng
mìng cí
mìng mín
mìng lè
mìng guò
mìng chēng
mìng mài
mìng zhǔ
mìng cǎo
mìng shū
mìng fēn
mìng fù
mìng gēn
mìng lǐ
mìng hù
mìng shù
mìng qīng
mìng gōng
mìng lǚ
mìng jiào
mìng qiān
mìng lǚ
mìng bǐ
mìng jūn
mìng jiào
mìng gàn
mìng dài
mìng xiàn
mìng jì
mìng gào
mìng jiǔ
mìng gù
mìng tǎo
mìng zōng
mìng xiào
mìng shì
mìng jí
mìng tōng
mìng lì
mìng jià
mìng zhǔ
mìng guǎn
mìng shǐ
mìng guān
mìng tú
mìng tǐ
mìng jià
mìng lǚ
mìng lìng
mìng yì
mìng guāng
mìng shāng
mìng jiāng
mìng dú
mìng jù
mìng lǚ
mìng fàn
mìng jiè
mìng yùn
mìng bó
mìng zhào
mìng chì
mìng zǐ
mìng pù
mìng kè
mìng àn
qīng guī
zhèn guī
dāo guī
gǔ guī
yī guī
zhēn guī
sān guī
guàn guī
xī guī
mìng guī
tǔ guī
huán guī
zǔ guī
bǎo guī
dà guī
rì guī
jiǎo guī
jí guī
fēng guī
sì guī
zhōu guī
wǎn guī
chàng guī
shēn guī
bǐng guī
bì guī
yǎn guī
xī guī
bì guī
xuán guī
bái guī
fù guī
jiè guī
tiàn guī
fēn guī
tóng guī
yù guī
gōng guī
⒈ 亦作“命珪”。天子赐给王公大臣的玉圭。
引《周礼·考工记·玉人》:“命圭九寸,谓之桓圭,公守之;命圭七寸,谓之信圭,侯守之;命圭七寸,谓之躬圭,伯守之。”
唐韩愈《桃林夜贺晋公》诗:“手把命珪兼相印,一时重叠赏元功。”
元刘壎《隐居通议·范去非诸作》:“贾师宪自江上入相, 去非作贺啟,有曰:‘命珪相印,瞻骑火之西来;羽扇纶巾,赋大江之东去。’”
命mìng(1)(名)生命;性命。(2)(名)命运(3)(名):算~。(4)(名)(动)命令(5)(名);指派:~驾。(6)(名)(名)命令(7)(名);指示:奉~|待~。(8)(名)(动)给与(名称等):~名|~题。
圭读音:guī圭guī(1)(名)古代帝王诸侯举行礼仪时所用的玉器;上尖下方。(2)(名)指圭表。(3)(量)古代容量单位;一升的十万分之一。