pān hóng
sāi hóng
yàn hóng
èr hóng
míng hóng
dān hóng
páng hóng
jīng hóng
fēi hóng
yàn hóng
xì hóng
dà hóng
dì hóng
máng hóng
yún hóng
qiū hóng
ní hóng
yú hóng
lín hóng
liáng hóng
shuāng hóng
yuān hóng
lǚ hóng
jiàn hóng
méng hóng
hán hóng
tài hóng
lù hóng
shī hóng
piàn hóng
duàn hóng
xìn hóng
xuě hóng
jīn hóng
fēi hóng
jī hóng
biàn hóng
gū hóng
xī hóng
bā hóng
xiáng hóng
āi hóng
yuān hóng
yān hóng
lín hóng
lí hóng
bīn hóng
yàn hóng
áo hóng
chūn hóng
lái hóng
wú hóng
míng hóng
jià hóng
qīng hóng
yóu hóng
jiǔ hóng
méng hóng
shěn hóng
máng hóng
guī hóng
bō hóng
máng hóng
lián hóng
xiāo hóng
⒈ 洪大;广大。
引《文选·司马相如<封禅文>》:“湛恩厖鸿,易丰也。”
李善注:“厖、鸿,皆大也。言湛恩广大,易可丰厚也。”
一本作“厖洪”。 唐刘禹锡《汴州郑门新亭记》:“人人驛其声而吟之,始乎諓諓而成乎厖鸿。”
⒉ 高大。
⒊ 指宇宙形成前的混沌状态,含浑然广大之意。
引《文选·张衡<思玄赋>》:“踰厖鸿於宕冥兮,贯倒景而高厉。”
旧注:“厖鸿宕冥,皆天之高气也。”
参见“厖澒”。 《后汉书·天文志上》“言其时星辰之变,表象之应,以显天戒,明王事焉” 刘昭注引汉张衡《灵宪》:“故道志之言云:‘有物浑成,先天地生。’其气体固未可得而形,其迟速固未可得而纪也。如是者又永久焉,斯为厖鸿,盖乃道之干也。”
1.石头大的样子。
2.古通“尨”。
3.丰厚;厚重。
4.有;拥有。
5.杂;乱。
6.长毛狗,亦泛指犬。
鸿读音:hóng鸿hóng(1)(名)鸿雁:~毛。(2)(名)〈书〉指书信:来~(来信)。(3)(形)大:~图|~儒。(4)(Hónɡ)姓。