pān xiàn
pān gān
pān lìng
pān chē
pān yē
pān wēng
pān mù
pān nián
pān láng
pān shēng
pān lù
pān zhǔ
pān ān
pān bìn
pān yú
pān yáng
pān yú
pān fēi
pān lǐ
pān yì
pān bìn
pān zǐ
pān guǒ
pān shuǐ
pān shū
pān lán
pān shì
pān shǐ
pān rén
pān yuán
pān yuàn
pān lán
pān zuǒ
pān huā
pín fēi
jiàng fēi
lì fēi
chǔ fēi
qióng fēi
shuǐ fēi
cuì fēi
jiāng fēi
zhú fēi
yuán fēi
pān fēi
chǔ fēi
xú fēi
shǎo fēi
tài fēi
jiǔ fēi
yáo fēi
fú fēi
yáng fēi
wèi fēi
dà fēi
luò fēi
shuāng fēi
gōng fēi
líng fēi
yì fēi
xīng fēi
huáng fēi
tái fēi
zhēn fēi
míng fēi
xiān fēi
qiè fēi
zhèng fēi
yù fēi
guì fēi
qín fēi
chán fēi
èr fēi
shū fēi
xiāng fēi
qī fēi
cè fēi
wáng fēi
chōng fēi
fú fēi
yuè fēi
wén fēi
hòu fēi
méi fēi
xiāng fēi
⒈ 南朝齐东昏侯之妃,小字玉儿,有姿色,性淫侈。亦借指妖艳的女子。
引后蜀毛熙震《临江仙》词:“南齐天子宠嬋娟,六宫罗綺三千, 潘妃娇艷独芳妍。”
宋周邦彦《水龙吟·梨花》词:“朱铅退尽, 潘妃却酒, 昭君乍起。”
南朝齐东昏侯的爱妃。名玉儿,侯尝凿地为金莲花,让潘妃走在上面,显现其婀娜轻妙的美姿。齐亡后,妃自缢死。
潘pān(名)姓。
妃读音:fēi,pèi[ fēi ]1. 帝王的妻,位次于皇后;亦指太子、王、侯的妻:妃子。妃嫔。
2. 古代对神女的尊称:天妃。宓妃。
3. 古同“绯”,粉红色。