cū yě
cū liáng
cū xì
cū táng
cū huì
cū huà
cū shǐ
cū hàn
cū kuī
cū xiǎn
cū qiǎn
cū hàn
cū fàn
cū bǐ
cū zhì
cū xīn
cū ān
cū fàng
cū zhì
cū shi
cū dà
cū guān
cū zá
cū kuàng
cū lì
cū tōng
cū chá
cū lüè
cū tuǐ
cū jiǔ
cū lì
cū liè
cū lǚ
cū guǎng
cū ní
cū hāng
cū è
cū dàn
cū shā
cū jì
cū cū
cū háo
cū lì
cū wán
cū lǔ
cū sòng
cū zhuàng
cū cāo
cū rén
cū cí
cū cái
cū dàn
cū kě
cū shā
cū fǎng
cū shí
cū miù
cū bèn
cū yǔ
cū shū
cū jǔ
cū zhòng
cū máo
cū lǔ
cū lòu
cū gàng
cū jǐn
cū shí
cū ēn
cū lì
cū shū
cū zhì
cū lùn
cū bào
cū yào
cū shuài
cū sú
cū zhuó
cū mǎng
cū shí
cū měng
cū chǒu
cū màn
cū lǔ
cū kāng
cū huó
cū gōng
cū qiáng
cū dìng
cū hū
cū kuáng
cū bù
cū yì
cū zhuō
cū la
cū wǎn
cū xì
cū zòng
cū lú
cū sè
cū luò
cū zēng
zuì háo
xián háo
xiōng háo
cūn háo
mín háo
xióng háo
shì háo
guì háo
quán háo
chù háo
sā háo
gāng háo
bào háo
zì háo
yì háo
qún háo
juān háo
rú háo
fù háo
zhèn háo
wén háo
míng háo
xiān háo
qiū háo
bīn háo
jùn háo
jiǔ háo
fēng háo
dà háo
bái háo
fēng háo
cū háo
tǔ háo
lí háo
kuáng háo
qún háo
zhǒng háo
jiān háo
zōng háo
láng háo
sù háo
cū háo
zhì háo
jùn háo
rén háo
bīn háo
shē háo
shǐ háo
bù háo
cū háo
jiāo háo
yīng háo
róu háo
jù háo
shī háo
qiáng háo
yī háo
èr háo
héng háo
jīn háo
qiú háo
biān háo
kuā háo
qiú háo
⒈ 粗疏豪放。
引唐杜甫《少年行》:“不通姓字粗豪甚,指点银瓶索酒尝。”
宋范成大《次韵李子永雪中长句》:“湖海粗豪今岂在,但忆鸣哮如饿鴟。”
元柯丹丘《荆钗记·会讲》:“白面儿郎,学疏才不广,粗豪狂放。”
⒉ 粗犷豪壮。
引宋胡仔《苕溪渔隐丛话前集·长短句》:“语虽粗豪,亦气概可喜。”
清王夫之《薑斋诗话》卷二:“若于鳞所云无古诗,又唯无其形埒字句与其粗豪之气耳。”
鲁迅《中国小说史略》第二七篇:“大旨在揄扬勇侠,赞美粗豪,然又必不背于忠义。”
举止豪爽不拘小节。
粗cū(1)(形)粗大:这棵树很~。(2)(形)不精细、毛糙:~心。(3)(形)鲁莽:~暴。(4)(形)略微:~具规模。(5)(形)颗粒大:~沙。(6)(形)声音大而低:~门大噪。
豪读音:háo豪háo(1)(名)具有杰出才能的人:英~|文~。(2)(形)气魄大;直爽痛快;没有拘束的:~放|~爽|~迈|~言壮语|~雨(大雨)。(3)(形)强横:~强|~门|巧取~夺。