sù qín
xīn qín
wáng qín
gōng qín
sè qín
míng qín
fēng qín
zhuī qín
jī qín
kǒu qín
táo qín
tí qín
guì qín
yá qín
lù qín
pán qín
xuán qín
náng qín
jī qín
cāo qín
zhěn qín
yáng qín
xuán qín
ruǎn qín
yuè qín
yuán qín
gǔ qín
yào qín
xiù qín
dà qín
bó qín
hái qín
rén qín
fēng qín
héng qín
qīng qín
gù qín
fèng qín
pán qín
kàng qín
zhá qín
xián qín
páo qín
fǔ qín
gū qín
pò qín
zhuó qín
shuō qín
yáo qín
liǔ qín
jí qín
hè qín
gǔ qín
zhěn qín
lǜ qín
shùn qín
duàn qín
cuàn qín
diào qín
bō qín
gāng qín
zhuì qín
yù qín
zhú qín
chǔ qín
mì qín
lǎng qín
hú qin
léi qín
yáng qín
⒈ 嵇康所抚之琴。
引《晋书·阮籍嵇康等传论》:“临锻灶而不迴,登广武而长叹,则嵇琴絶响, 阮气徒存。”
明顾起纶《<国雅品>序》:“彼荆筑悲歌,而燕丹变色; 嵇琴雅奏,惟向秀擅聆。岂同声起予,合志发愤邪!”
⒉ 古琴的一种。相传为嵇康所创制。
引宋高承《事物纪原·乐舞声歌·嵇琴》:“或曰嵇琴, 嵇康所製,故名嵇琴,虽出於传诵,而理或然也。”
明钱棻《踏莎行·园居》词:“壁掛嵇琴,村疑阮曲。”