yáng fú
yáng bài
yáng lèi
yáng chéng
yáng biāo
yáng míng
yáng yì
yáng lì
yáng dōu
yáng fān
yáng bō
yáng què
yáng biān
yáng héng
yáng zhì
yáng bō
yáng mèi
yáng jīng
yáng xīn
yáng bīng
yáng bān
yáng shì
yáng yì
yáng zhāo
yáng mí
yáng qīng
yáng huō
yáng chēng
yáng shā
yáng é
yáng qǐ
yáng jīn
yáng luò
yáng fēng
yáng biǎo
yáng lì
yáng gǔ
yáng cháng
yáng rǎng
yáng shēng
yáng què
yáng yán
yáng yú
yáng gǔ
yáng cháng
yáng liè
yáng jīng
yáng kōng
yáng yì
yáng ruí
yáng jiào
yáng chén
yáng wēi
yáng huī
yáng é
yáng yuè
yáng fàn
yáng jí
yáng líng
yáng mǎ
yáng shuǐ
yáng lù
yáng wén
yáng hé
yáng fú
yáng qì
yáng huī
yáng jǐ
yáng qì
yáng měi
yáng xǔ
yáng fèi
yáng shàn
yáng yuè
yáng bò
yáng yīn
yáng guāng
yáng lì
yáng huī
yáng shēng
yáng bái
yáng huā
yáng huī
yáng huī
yáng jí
yáng xiāo
yáng huǒ
yáng zhì
yáng fú
yáng méi
yáng shī
yáng yáng
yáng qín
yáng jūn
yáng bì
yáng xióng
zhuī qín
sù qín
kàng qín
jí qín
fēng qín
wáng qín
gǔ qín
yáng qín
lǎng qín
yáo qín
chǔ qín
jī qín
héng qín
shùn qín
náng qín
rén qín
bō qín
gāng qín
xīn qín
xián qín
tí qín
gù qín
ruǎn qín
gū qín
cuàn qín
gōng qín
zhú qín
fǔ qín
yuè qín
yáng qín
léi qín
míng qín
dà qín
lǜ qín
zhěn qín
guì qín
bó qín
pò qín
yuán qín
yá qín
shuō qín
yào qín
pán qín
táo qín
sè qín
mì qín
zhuì qín
kǒu qín
liǔ qín
hú qin
yù qín
hè qín
jī qín
pán qín
fēng qín
zhěn qín
duàn qín
xiù qín
zhuó qín
lù qín
xuán qín
zhá qín
fèng qín
cāo qín
xuán qín
qīng qín
gǔ qín
hái qín
páo qín
diào qín
扬琴yángqín
(1) 一种弦乐器,把许多根弦安在一个梯形的扁木箱上,用竹制的富有弹性的小槌击弦而发声。也作hAo86.洋琴
英dulcimer⒈ 击弦乐器。又名蝴蝶琴。原为中东一带流行的古击弦乐器。 约明清时期传入我国,并逐渐流行全国。琴身呈扁平梯形,两侧装弦轴、弦钉,张钢丝弦八至十档,每档两三根或三四根弦。双手持琴竹敲击琴弦发音。演奏时有单打、双打、轮音、琶音、衬音、顿音等技巧。广泛用于民歌、戏曲、曲艺伴奏,也用于器乐合奏和独奏。后经改革,弦数增至十三到十八档,扩大了音域和音量,有的增设特殊附件,以便转调,或加踏板控制余音,并增加了拨弦、滑音、揉音等新技法。
乐器名。明末由中东、波斯(伊朗)一带传入中国。用坚木为箱,设两桥架金属弦,以琴竹敲击发声。
扬(1)(动)高举;往上升:飘~|~帆。(2)(动)往上撒:~场。(3)(形)传播出去:赞~|~言。(4)(形)指容貌好看:其貌不~。扬yáng(1)(名)指江苏扬州。(2)(名)姓。
琴读音:qín琴qín(1)(名)古琴。(2)(名)某些乐器的统称;如钢琴、提琴、胡琴等:~键|~师|古~。