kū kè
kū tuò
kū gāi
kū cuì
kū bài
kū shuǐ
kū xīn
kū bào
kū chéng
kū téng
kū chán
kū qí
kū zhān
kū lí
kū fán
kū xíng
kū hàn
kū quán
kū shǒu
kū gǎo
kū cóng
kū huáng
kū zé
kū sǐ
kū zhā
kū lóu
kū liǔ
kū rùn
kū pí
kū gé
kū wěi
kū píng
kū shāng
kū hóu
kū yìng
kū niān
kū yí
kū zhú
kū niè
kū lèi
kū kē
kū fēng
kū lí
kū qiāng
kū suǒ
kū lòu
kū chá
kū huǐ
kū xuě
kū jí
kū niè
kū yú
kū liè
kū jiāo
kū shòu
kū gǎo
kū cuì
kū yú
kū hé
kū cuì
kū pú
kū zhái
kū gǎo
kū sāng
kū là
kū làn
kū xiào
kū wěn
kū qì
kū sēng
kū yún
kū lǜ
kū yàn
kū pò
kū luò
kū zhù
kū sǔn
kū yuán
kū kě
kū fèi
kū hé
kū léi
kū qióng
kū jīng
kū guī
kū wǎn
kū chù
kū hào
kū lú
kū gěng
kū qú
kū miè
kū lián
kū cháng
kū sōng
kū qú
kū yín
kū cuì
kū shēng
kū guǎng
kū mí
kū jìng
kū luán
kū yǎ
kū zhé
kū lín
kū qiàn
kū sè
kū cháng
kū sì
kū zhū
kū shù
kū fèi
kū qióng
kū zào
kū àn
kū jié
kū zì
kū gēng
kū yáng
kū qián
kū yán
kū jiǒng
kū péng
kū cǎo
kū lóng
kū shì
kū shuāng
kū xián
kū mài
kū bǐng
kū xiǔ
kū mù
kū shǒu
kū bō
kū yǎn
kū róng
kū zhī
kū hè
kū wěi
kū wú
kū lín
kū jiàn
kū huā
kū sè
kū zì
kū jì
kū tíng
kū yè
kū chán
kū jiāng
kū zhǒng
kū hán
kū dàn
kū lì
kū diāo
kū jiān
kū jiǎ
kū shé
kū jǐng
kū chén
kū háo
kū shēn
kū fēng
kū bǐ
kū lí
kū rǎng
kū jìng
kū yǔn
kū piān
kū dí
kū tiáo
kū chí
kū liǎo
kū gǔ
kū màn
kū yú
kū cī
kū fǔ
kū kōng
kū miáo
kū yè
kū tóng
kū shī
kū bì
kū hé
kū chái
kū gēn
kū là
kū kè
kǔ sè
hān sè
wèi sè
zhì sè
zhān sè
gé sè
jiǒng sè
àn sè
shī sè
xiù sè
qiào sè
lìn sè
yīn sè
pì sè
hé sè
kū sè
gěng sè
lěng sè
cū sè
huì sè
xiāo sè
yìng sè
hài sè
shēng sè
jiǎn sè
níng sè
bǎn sè
chí sè
pǔ sè
nián sè
dùn sè
hán sè
qí sè
náng sè
gǔ sè
qiān sè
gàn sè
xián sè
xiǎn sè
qīng sè
niù sè
guài sè
yū sè
gěng sè
dì sè
sī sè
xiū sè
nè sè
zhì sè
wū sè
jiǒng sè
jí sè
yōu sè
cū sè
jǐn sè
lìn sè
dàn sè
dāi sè
wán sè
chàn sè
suān sè
xiǎn sè
shū sè
jiǎo sè
yīn sè
ān sè
jiān sè
qiǎn sè
xíng sè
shēng sè
枯涩kūsè
(1) 枯燥无味
例文字枯涩英be dull and heavy⒈ 亦作“枯澁”。 枯燥;呆滞。
引宋叶适《送叶任道教授之官静江》诗:“岭南梅花太枯澁,花岂唤人人底急。”
明梁辰鱼《浣纱记·问疾》:“太宰,夜来去后,甚是枯涩。想是血少,多半要死。”
朱自清《桨声灯影里的秦淮河》:“这实在因为我们的心枯涩久了,变为脆弱。”
茅盾《一个女性》七:“她呻吟了一声,慢慢地闭上她的枯涩的眼睛。”
⒉ 粗糙,不润滑。
引宋李之仪《跋蔡君谟<荔枝帖>》:“君謨自少以能书得名,至老以作字为悦。然行笔迟,肉胜骨,而此帖乃反是。疑得之仓猝间,或粉纸枯涩,运笔不胜而然。”
⒊ 干燥苦涩。
引柳青《创业史》第一部第二二章:“茅草带着枯涩味和尘土味,弥漫在枯草坪上。”
万迪鹤《没有准备》:“他想喝口水润润枯涩的喉咙,湿一湿那烧干了的嘴。”
⒋ 谓文思迟钝。
引清冒襄《影梅庵忆语》:“区区泪笔,枯涩黯削,不能自传其爱。”
鲁迅《书信集·致曹靖华》:“近来记性,竟大不如前,作文也常感枯涩,真令人气恼。”
⒌ 指晦涩难懂的文题。
引清黄六鸿《福惠全书·典礼·宾兴考试》:“勿出枯澁,以阻遏少年文机。”
⒍ 书法术语。指劲健断续的枯笔。
引唐戴叔伦《怀素上人草书歌》:“忽为壮丽就枯涩,龙蛇腾盘兽屹立。”
枯燥生涩。
枯kū(1)(形)(植物等)失去水分:~萎|~槁|~草|~骨。(2)(形)(井、河流等)变得没有水:~井|海~石烂。(3)(形)没有生趣;枯燥:~坐。(4)(名)〈方〉芝麻、大豆、油茶等榨油后的渣滓:菜~|茶~|麻~。
涩读音:sè涩sè(1)(名)像明矾或不熟的柿子那样使舌头感到麻木干燥的味道。(2)(形)摩擦时阻力大;不滑润:轮轴发~;该上油了。(3)(形)(文句)不流畅;难读;难懂:艰~。