luò bài
wǔ bài
dǎ bài
yǎn bài
něi bài
tuì bài
qì bài
xiǎo bài
cuō bài
wěi bài
shī bài
huǐ bài
dùn bài
jiù bài
diāo bài
diān bài
bǔ bài
cuī bài
fàn bài
wán bài
kuì bài
xiōng bài
líng bài
làn bài
zhuó bài
wēi bài
shāng bài
ráo bài
qīng bài
tiǎn bài
xiǔ bài
fù bài
pò bài
chuān bài
guò bài
xī bài
shí bài
kuàng bài
yāng bài
jǔ bài
xīn bài
dǎo bài
shí bài
dà bài
sǐ bài
tuí bài
què bài
kū bài
fǔ bài
yān bài
náo bài
yì bài
gǎo bài
juàn bài
shuǐ bài
diāo bài
shuāi bài
sàng bài
yǔn bài
qīn bài
lòu bài
pǐ bài
huī bài
jué bài
sàn bài
xiù bài
lún bài
bā bài
cuò bài
kuī bài
zhuó bài
léi bài
mí bài
fù bài
shèng bài
fēng bài
liǎng bài
huò bài
jī bài
cán bài
cù bài
yǔ bài
ná bài
jiǒng bài
huài bài
xiàn bài
tuō bài
shū bài
sǔn bài
zhèn bài
cǎn bài
bēn bài
gù bài
pàn bài
luàn bài
fèn bài
tā bài
jiàn bài
xiáng bài
zǐ bài
ráo bài
tuí bài
zhāng bài
yī bài
sī bài
zhàn bài
huī bài
fèi bài
chéng bài
zhà bài
pō bài
jiù bài
zhūn bài
qiāng bài
yáng bài
yān bài
⒈ 气味败坏。
引《晋书·隐逸传·公孙凤》:“冬衣单布,寝处土牀,夏则并食於器,停令臭败,然后食之。”
北魏贾思勰《齐民要术·作豉法》:“大率常欲令温如人腋下为佳。若等不调,寧伤冷,不伤热:冷则穰覆还煖,热则臭败矣。”
⒉ 指败坏。
引清戴名世《<小学论选>序》:“今功令初颁,而又群鼓其説以迷惑幼学之士,使经义与论,同归於臭败而后已。”
1. 气味的总称:无声无臭。
2. 同“嗅”。
败读音:bài败bài(1)(动)输;失利:失~|~局。(2)(动)打败;使失败:击~|大~敌军。(3)(动)失败;不成功:~诉|~笔。(4)(动)毁坏;搞坏:~坏|伤风~俗。(5)(动)解除;消除:~毒|~火。(6)(动)破旧;腐烂;凋谢:腐~|开不~的花朵。