huài huà
huài yě
huài bāo
huài liào
huài fèi
huài jué
huài zì
huài shì
huài cù
huài chén
huài chāo
huài shuǐ
huài mìng
huài liè
huài bìng
huài bài
huài miè
huài zhàng
huài fù
huài luàn
huài tǔ
huài mù
huài chu
huài chuǎn
huài jié
huài líng
huài chè
huài làn
huài tuí
huài yā
huài sè
huài xióng
huài hù
huài qián
huài dàn
huài zuò
huài jǔ
huài jū
huài sǐ
huài rén
huài sàn
huài tuí
huài gēn
zhūn bài
náo bài
tuì bài
zhà bài
kū bài
luò bài
gǎo bài
xiù bài
zǐ bài
shí bài
shū bài
huī bài
pǐ bài
ráo bài
huài bài
jiǒng bài
pō bài
cù bài
shuāi bài
wēi bài
něi bài
xiáng bài
yān bài
wǔ bài
fèi bài
ráo bài
sàng bài
zhāng bài
yǔ bài
dà bài
làn bài
dǎ bài
líng bài
tiǎn bài
xiàn bài
yān bài
huī bài
guò bài
lún bài
léi bài
pàn bài
xī bài
cuī bài
jué bài
sī bài
shí bài
sǔn bài
zhàn bài
què bài
jiù bài
kuī bài
chuān bài
huǐ bài
tuí bài
jiàn bài
bēn bài
qīng bài
pò bài
luàn bài
cǎn bài
tuō bài
liǎng bài
xiōng bài
mí bài
fǔ bài
kuì bài
huò bài
wán bài
yī bài
sǐ bài
gù bài
sàn bài
dǎo bài
zhèn bài
dùn bài
diāo bài
juàn bài
chéng bài
shèng bài
cuō bài
jiù bài
yǎn bài
ná bài
diāo bài
fù bài
tuí bài
qiāng bài
yǔn bài
yáng bài
tā bài
bǔ bài
wěi bài
shuǐ bài
yì bài
zhuó bài
qì bài
cán bài
bā bài
fàn bài
yāng bài
qīn bài
zhuó bài
jǔ bài
shāng bài
xiǎo bài
fèn bài
diān bài
xiǔ bài
cuò bài
fù bài
shī bài
lòu bài
fēng bài
jī bài
kuàng bài
xīn bài
⒈ 败坏;溃败;衰替。
引汉贾谊《旱云赋》:“时俗殊而不还兮,恐功久而坏败。”
汉赵晔《吴越春秋·勾践伐吴外传》:“暴风疾雨,雷奔电激,飞石扬砂,疾如弓弩, 越军坏败, 杜陵却退,兵士僵毙,人众分解,莫能救止。”
清顾炎武《与潘次耕札》:“俗流失,世坏败……亦安得不欲传之其人而望后人之昌明其业者乎?”
⒉ 毁坏;破坏。
引《汉书·元帝纪》:“地震于陇西郡 ……坏败豲道县城郭官寺及民室屋。”
《后汉书·桓帝纪》:“坏败庐舍,亡失穀食,尤贫者稟,人二斛。”
宋司马光《上庞枢密论贝州事宜书》:“不乘其众心危疑未定之际,坏败其谋,已而日寖久,辠寖深……用力百倍而功不可必也。”
1. 不好的;恶劣的,与“好”相对:坏人。坏事。坏习惯。
2. 东西受了损伤,被毁:破坏。败坏。
3. 坏主意:使坏。
4. 用在某些动词或形容词后,表示程度深:忙坏了。
败读音:bài败bài(1)(动)输;失利:失~|~局。(2)(动)打败;使失败:击~|大~敌军。(3)(动)失败;不成功:~诉|~笔。(4)(动)毁坏;搞坏:~坏|伤风~俗。(5)(动)解除;消除:~毒|~火。(6)(动)破旧;腐烂;凋谢:腐~|开不~的花朵。