cuī fēng
cuī xiǔ
cuī bài
cuī jué
cuī jiān
cuī cuò
cuī méi
cuī cuò
cuī xián
cuī yì
cuī zhé
cuī tiǎn
cuī xián
cuī pū
cuī cuò
cuī bāo
cuī kū
cuī fú
cuī chù
cuī lè
cuī tā
cuī cuì
cuī cuò
cuī yán
cuī nǜ
cuī jué
cuī chú
cuī běi
cuī cán
cuī huài
cuī jǔ
cuī qiāng
cuī tuí
cuī xiàn
cuī rǔ
cuī qū
cuī zuó
cuī huǐ
cuī fú
cuī bì
cuī pò
cuī bō
cuī lún
cuī pǐ
cuī xiè
cuī cáng
cuī jiǎo
cuī wù
cuī fāng
cuī shāo
cuī gān
cuī bī
cuī mí
cuī zuī
cuī xīn
cuī luò
cuī miè
cuī liè
cuī wěi
cuī lā
cuī shā
cuī chuàng
cuī tuí
cuī tuí
cuī shāng
cuī cuì
kū bài
pō bài
líng bài
kuī bài
sàn bài
shuǐ bài
bā bài
luò bài
dà bài
lòu bài
zhāng bài
diāo bài
shū bài
huài bài
kuàng bài
fēng bài
luàn bài
cán bài
huī bài
něi bài
yáng bài
yǔn bài
tuō bài
yǎn bài
jǔ bài
yāng bài
gǎo bài
ná bài
jiǒng bài
huī bài
dǎ bài
qì bài
wǔ bài
dùn bài
zhuó bài
fàn bài
zhàn bài
fù bài
jī bài
chuān bài
cǎn bài
yān bài
bǔ bài
yī bài
tuí bài
shuāi bài
chéng bài
zǐ bài
zhèn bài
wěi bài
tā bài
ráo bài
dǎo bài
fù bài
tiǎn bài
náo bài
shí bài
xiǔ bài
xiù bài
jiù bài
guò bài
pàn bài
qīng bài
sàng bài
shāng bài
pò bài
gù bài
tuì bài
shí bài
zhūn bài
kuì bài
qiāng bài
liǎng bài
fèn bài
xiáng bài
xī bài
xiàn bài
qīn bài
cuō bài
cuī bài
huǐ bài
cuò bài
diāo bài
sī bài
yǔ bài
huò bài
lún bài
léi bài
shī bài
wán bài
yān bài
què bài
xiōng bài
juàn bài
xiǎo bài
xīn bài
wēi bài
pǐ bài
yì bài
zhuó bài
sǔn bài
jiù bài
làn bài
fǔ bài
ráo bài
mí bài
fèi bài
bēn bài
sǐ bài
cù bài
shèng bài
jué bài
jiàn bài
diān bài
zhà bài
tuí bài
⒈ 挫败。指被打败或打败敌人。
引汉司马迁《报任少卿书》:“事已无可奈何,其所摧败,功亦足以暴於天下矣。”
《汉书·李陵传》:“身虽陷败,然其所摧败亦足暴於天下。”
颜师古注:“所摧败,败匈奴之兵也。”
唐韩愈《顺宗实录四》:“既知内外厌毒,虑见摧败,即谋兵权,欲以自固。”
鲁迅《坟·摩罗诗力说》:“创痛少去,即復营营於治生,活身是图,不恤污下,外仇又云,摧败继之。”
⒉ 谓伤痛之极。
引汉蔡琰《悲愤诗》:“念我出腹子,匈臆为摧败。”
⒊ 折损;损坏。
引唐元稹《献荥阳公诗五十韵》:“张鳞定摧败,折角反矜怜。”
宋苏轼《御试重巽申命论》:“发达万物,而天下不以为德;摧败草木,而天下不以为怒。”
宋沉括《梦溪笔谈·权智》:“岁久,井榦摧败,屡欲新之。”
破敌。
摧cuī(动)折断、破坏:~折。
败读音:bài败bài(1)(动)输;失利:失~|~局。(2)(动)打败;使失败:击~|大~敌军。(3)(动)失败;不成功:~诉|~笔。(4)(动)毁坏;搞坏:~坏|伤风~俗。(5)(动)解除;消除:~毒|~火。(6)(动)破旧;腐烂;凋谢:腐~|开不~的花朵。