tuí làng
tuí chè
tuí guāng
tuí zhì
tuí liè
tuí fǎ
tuí tiān
tuí luò
tuí tuó
tuí cuì
tuí mìng
tuí huǐ
tuí yán
tuí tà
tuí tà
tuí méng
tuí làn
tuí yuàn
tuí yù
tuí huà
tuí nián
tuí tà
tuí wěi
tuí zòng
tuí xiǎng
tuí ěr
tuí yuān
tuí shāng
tuí duò
tuí dàng
tuí bèi
tuí yǐng
tuí chí
tuí yún
tuí quē
tuí bāo
tuí sàn
tuí suō
tuí diàn
tuí huāng
tuí lòu
tuí huán
tuí qiàn
tuí líng
tuí gāng
tuí cuò
tuí àn
tuí yuán
tuí shuāi
tuí líng
tuí táng
tuí bài
tuí duò
tuí tuó
tuí pò
tuí làn
tuí fá
tuí fā
tuí lòu
tuí líng
tuí fèi
tuí xiàng
tuí bì
tuí dǎo
tuí ruán
tuí yǐ
tuí rán
tuí bō
tuí shān
tuí jiān
tuí huī
tuí cán
tuí jué
tuí lǎo
tuí shì
tuí qiǎo
tuí dùn
tuí lǒng
tuí què
tuí chǐ
tuí lèi
tuí bèn
tuí táng
tuí bì
tuí liú
tuí sàng
tuí qiān
tuí shé
tuí zhǐ
tuí jī
tuí yōu
tuí kuī
tuí mǐ
tuí jìng
tuí lún
tuí fēng
tuí qì
tuí duò
tuí xíng
tuí yán
tuí pǐ
tuí dàn
tuí fàng
tuí wú
tuí nào
shāng bài
liǎng bài
tiǎn bài
kuì bài
cǎn bài
xīn bài
bēn bài
chuān bài
wěi bài
fàn bài
shí bài
huī bài
fèn bài
cuō bài
yī bài
pō bài
tuō bài
shī bài
yāng bài
něi bài
fēng bài
huǐ bài
juàn bài
jiàn bài
jī bài
lún bài
bǔ bài
kū bài
xiàn bài
jué bài
xiōng bài
yān bài
diāo bài
jiù bài
fù bài
zhuó bài
diāo bài
dà bài
diān bài
yáng bài
lòu bài
xiáng bài
luò bài
cán bài
jiù bài
fǔ bài
líng bài
sàng bài
shèng bài
gù bài
dǎo bài
sàn bài
dǎ bài
shū bài
zhuó bài
zhāng bài
jǔ bài
mí bài
yǎn bài
náo bài
yān bài
cù bài
fèi bài
xiǔ bài
tuí bài
pò bài
làn bài
tuì bài
ráo bài
huài bài
yǔn bài
xiù bài
tā bài
guò bài
jiǒng bài
zǐ bài
qīng bài
zhūn bài
cuò bài
huī bài
bā bài
kuī bài
kuàng bài
zhàn bài
yì bài
zhà bài
pǐ bài
pàn bài
shí bài
xī bài
huò bài
cuī bài
tuí bài
gǎo bài
xiǎo bài
ná bài
què bài
sī bài
qīn bài
shuǐ bài
léi bài
qì bài
yǔ bài
shuāi bài
zhèn bài
chéng bài
wǔ bài
fù bài
qiāng bài
sǐ bài
dùn bài
ráo bài
luàn bài
sǔn bài
wēi bài
wán bài
颓败tuíbài
(1) 颓废hAo86.败坏
英decadent⒈ 破败。
引《宋书·长沙景王道怜传》:“于时土境荒毁,人民彫散,城郭頽败,盗贼公行。”
《醒世恒言·独孤生归途闹梦》:“将鐘磬毁为兵器,花果伐为樵苏;以此寺遂頽败。”
萧红《生死场》三:“经过一些荒凉的家屋,经过几座颓败的小庙。”
⒉ 犹颓废。
引明李东阳《澹轩记》:“苟合气於漠,寂寞无如庄子 ;与泊相遭,頽败委靡,散漫不可收拾,如释氏,亦何取乎澹而为之也?”
清曾国藩《覆彭丽生书》:“年来饱更世故,又经忧患,齿髮稍侵,精神頽败。”
王西彦《曙》:“额角上染着颓败晦黯的颜色,眼眶也更其深陷了。”
⒊ 腐败;衰败。一本作“頽败”。
引宋叶适《上光宗皇帝札子》:“而风流日以坠失,士俗日以頽败,官无素望,人无定品。”
清管同《饿乡记》:“自战国秦汉后,教化不行,风俗頽败。”
《二十年目睹之怪现状》第三三回:“家运頽败起来,便接二连三地出些古怪事。”
殷夫《上海礼赞》诗:“你是趋向颓败,你是需经一次诊探!”
穨敗:犹败坏。 宋朱熹《<大学章句>序》:“教化陵夷,风俗穨败。”
衰落、败坏。
颓(1)(动)坍塌。(2)(形)衰败。(3)(形)委靡。
败读音:bài败bài(1)(动)输;失利:失~|~局。(2)(动)打败;使失败:击~|大~敌军。(3)(动)失败;不成功:~诉|~笔。(4)(动)毁坏;搞坏:~坏|伤风~俗。(5)(动)解除;消除:~毒|~火。(6)(动)破旧;腐烂;凋谢:腐~|开不~的花朵。