kuàng rán
kuàng kuài
kuàng fèi
kuàng zhuì
kuàng dàn
kuàng zhí
kuàng píng
kuàng yuǎn
kuàng guān
kuàng kè
kuàng zú
kuàng gé
kuàng wèi
kuàng xū
kuàng yuán
kuàng dàn
kuàng wù
kuàng shí
kuàng yí
kuàng dàng
kuàng rèn
kuàng yí
kuàng rú
kuàng shì
kuàng chǎng
kuàng dài
kuàng shī
kuàng rán
kuàng jié
kuàng gǔ
kuàng kuò
kuàng lǔ
kuàng liàng
kuàng mì
kuàng zhì
kuàng kuàng
kuàng jí
kuàng zǎi
kuàng yǔ
kuàng é
kuàng miǎo
kuàng shū
kuàng jì
kuàng zhān
kuàng shì
kuàng ào
kuàng lǐ
kuàng xué
kuàng yí
kuàng huái
kuàng mǎng
kuàng guì
kuàng tú
kuàng jì
kuàng zǔ
kuàng diǎn
kuàng yì
kuàng yǎn
kuàng fàng
kuàng miǎo
kuàng wú
kuàng dù
kuàng jué
kuàng wú
kuàng yǎo
kuàng gōng
kuàng tǔ
kuàng dà
kuàng chí
kuàng zhuō
kuàng yè
kuàng bié
kuàng ēn
kuàng lín
kuàng quē
kuàng zhì
kuàng jiǒng
kuàng bào
kuàng fèi
kuàng qí
kuàng yě
kuàng nǚ
kuàng luè
kuàng tú
kuàng mǎng
kuàng nián
kuàng jiǎo
kuàng bài
kuàng jié
kuàng dàn
kuàng suì
kuàng mài
kuàng wàng
kuàng yǎng
kuàng shuǎng
kuàng shì
kuàng kuò
kuàng rì
kuàng guān
kuàng guān
kuàng fū
kuàng dá
kuàng mò
kuàng lǎng
kuàng chǎng
kuàng bān
kuàng zōng
kuàng duò
kuàng jū
kuàng làng
kuàng yàng
kuàng guān
gù bài
jī bài
fèn bài
sī bài
sǐ bài
fù bài
yǔn bài
shū bài
kū bài
shuāi bài
yāng bài
cuò bài
yǎn bài
chuān bài
liǎng bài
shí bài
kuàng bài
yǔ bài
fǔ bài
zhūn bài
xiàn bài
xī bài
qì bài
yī bài
zǐ bài
jué bài
cǎn bài
zhà bài
gǎo bài
líng bài
cán bài
zhuó bài
ná bài
dùn bài
pàn bài
luàn bài
diāo bài
jǔ bài
bēn bài
dà bài
léi bài
fù bài
diāo bài
lòu bài
tiǎn bài
xiǔ bài
fàn bài
cuō bài
shuǐ bài
mí bài
bǔ bài
guò bài
huài bài
xiǎo bài
sàng bài
huǐ bài
zhèn bài
yān bài
què bài
yáng bài
shí bài
lún bài
jiù bài
něi bài
làn bài
sǔn bài
qīn bài
jiàn bài
chéng bài
pò bài
náo bài
tuí bài
fèi bài
xiōng bài
zhāng bài
jiù bài
dǎ bài
qiāng bài
shī bài
zhàn bài
ráo bài
wǔ bài
cuī bài
luò bài
huī bài
tuō bài
pō bài
tā bài
xiù bài
xīn bài
xiáng bài
fēng bài
huī bài
kuì bài
tuì bài
qīng bài
bā bài
dǎo bài
wēi bài
zhuó bài
sàn bài
cù bài
tuí bài
diān bài
shèng bài
wán bài
huò bài
yì bài
yān bài
jiǒng bài
pǐ bài
kuī bài
ráo bài
wěi bài
juàn bài
shāng bài
⒈ 失败;失误。
引《宋史·陈韡传》:“帝称其平寇功, 韡顿首言曰:‘臣不佞,徒有孤忠,仗陛下威灵,苟逃旷败耳,何功之有。’”
宋苏辙《辞御史中丞札子》:“﹝臣﹞常恐才小责重,一有旷败,孤负圣恩。”
《续资治通鉴·宋真宗大中祥符七年》:“求人之际,但信其言而用之;有所旷败,亦如其言而坐之。”
旷kuàng(1)(形)空而宽阔:~野|地~人稀。(2)(形)心境开阔:~达|心~神怡。(3)(动)耽误;荒废:~课|~工|~日废时。(4)(形)相互配合的两个零件的间隙大于所要求的范围;衣着过于肥大;不合体:车轴~了|螺丝~了|这双鞋我穿着太~了。(5)(Kuànɡ)姓。
败读音:bài败bài(1)(动)输;失利:失~|~局。(2)(动)打败;使失败:击~|大~敌军。(3)(动)失败;不成功:~诉|~笔。(4)(动)毁坏;搞坏:~坏|伤风~俗。(5)(动)解除;消除:~毒|~火。(6)(动)破旧;腐烂;凋谢:腐~|开不~的花朵。