hùn yí
hùn jiāo
hùn huǎng
hùn tōng
hùn chàn
hùn máng
hùn míng
hùn pāng
hùn luàn
hùn hán
hùn shì
hùn zhàng
hùn pēng
hùn nào
hùn rǎo
hún míng
hùn xiè
hùn yún
hùn dùn
hùn yáo
hùn dòu
hùn rù
hùn yī
hún jì
hùn mēng
hùn móu
hùn qìn
hùn qìn
hùn zá
hùn róng
hùn míng
hùn rán
hùn zhàng
hùn yán
hùn tóng
hùn hào
hùn pèng
hún huà
hùn bǔ
hùn chán
hùn xuè
hùn gǒng
hùn cè
hùn hòng
hún hé
hùn dú
hún yú
hùn chēng
hùn shēn
hùn hún
hùn wú
hùn náo
hùn huì
hùn hé
hùn fǎng
hùn zǐ
hùn jì
hùn chéng
hùn zuò
hùn shì
hún cuò
hùn máng
hùn yuán
hùn xiáo
hùn jìn
hùn chōng
hùn sú
hún jiàn
hùn lài
hùn dā
hùn hé
hùn yǎng
hùn hào
hún jiǎo
hùn qióng
hùn bìng
hùn lún
hún qí
hùn màn
hùn qià
hùn táng
hún xuān
hùn fàn
hùn yī
hùn rén
hùn dùn
hùn xù
hùn zhuó
hún liáng
hùn shuō
hùn hùn
hùn yīn
hún dàn
hùn hòu
hùn róu
hùn tīng
hùn zhàn
hùn mào
hùn biān
⒈ 同“滚滚”。
⒉ 指阴阳二气混沌未分、纯朴未散的状态。
引《史记·太史公自序》:“窾言不听,姦乃不生,贤不肖自分,白黑乃形。在所欲用耳,何事不成。乃合大道,混混冥冥。”
张守节正义:“混混者,元气之皃也。”
⒊ 浑浊。指水、空气等含有杂质,不清洁。亦比喻社会环境的阴暗、肮脏。
引《文子·上德》:“混混之水浊,可以濯吾足乎;泠泠之水清,可以濯吾缨乎。”
汉王逸《九思·伤时》:“时混混兮浇饡,哀当世兮莫知。”
⒋ 混杂貌。
引唐韩愈《与孟东野书》:“混混与世相浊,独其心追古人而从之。”
清黄景仁《念奴娇·渡江至京口》词:“花月茫茫,鱼龙混混,淘洗英雄处。”
康有为《秋登越王台》诗:“秋风立马越王臺,混混蛇龙最可哀。”
⒌ 指无分别、不分明貌。
引清刘大櫆《吴君墓志铭》:“天混混而无言兮,孰知其以也。”
⒍ 糊里糊涂,无知无识。
引唐孟棨《本事诗·嘲戏》:“(询)( 欧阳询 )亦酬之曰:索头连背暖,漫襠畏肚寒。祗缘心混混,所以面团团。”
宋苏轼《与范元长书》之八:“先公清德絶识,高文博学,非独今世所无,古人亦罕有能兼者,岂世间混混生死流转之人哉!”
清俞樾《右台仙馆笔记·徽人程姓子》:“徽人程姓者……生一子,少而痴顡,及长,混混无所知。”
⒎ 苟且度日。
引《老残游记》第六回:“像我们这些庸材,只好混混罢了。”
茅盾《追求》一:“并不是找不到事;我们如果不顾廉耻的话,很可以混混。”
巴金《电椅集·坠落的路》:“我到北京去,也不过随便混混时候罢了。”
⒏ 无业游民;流氓。
引《官场现形记》第二八回:“这夏十京城之内也很有几个朋友。无奈同他来往的都是混混一流。”
《负曝闲谈》第八回:“回头一问贾家的管家,管家説:‘这三个人都是混混。’ 劲斋方知道是流氓。”
《孽海花》第二一回:“当库丁的都是著名混混儿。他们认定一两个王公做靠主,谋得了库缺。”
⒐ 波浪声。参见“混混沌沌”。
⒑ 同“滚滚”。
⒒ 水奔流不绝貌。
引《孟子·离娄下》:“源泉混混,不舍昼夜。”
《晋书·傅咸传》:“江海之流混混,故能成其深广也。”
宋范成大《四月十日出郊》诗:“涨江混混无声緑,熟麦骚骚有意黄。”
明徐弘祖《徐霞客游记·滇游日记三》:“泉混混平吐,清冽鑑人眉宇。”
⒓ 用以形容连续不断。
引汉扬雄《法言·问道》:“道若涂,若川,车航混混,不舍昼夜。”
南朝宋刘义庆《世说新语·言语》:“裴僕射善谈名理,混混有雅致。”
元气显著的样子。
如:「像我们这些庸材,只好混混日子了。」