kǒu tūn
kǒu zhào
kǒu dé
kǒu zi
kǒu yǔ
kǒu huà
kǒu jiǎn
kǒu kǒu
kǒu xíng
kǒu wèi
kǒu fú
kǒu cí
kǒu qīng
kǒu chuán
kǒu qì
kǒu jiào
kǒu dá
kǒu chēng
kǒu dǎi
kǒu xíng
kǒu qián
kǒu tou
kǒu tán
kǒu suàn
kǒu jī
kǒu zhí
kǒu xián
kǒu liǎn
kǒu lùn
kǒu gòu
kǒu diào
kǒu qín
kǒu chuān
kǒu yì
kǒu huá
kǒu bái
kǒu chuāng
kǒu xiàng
kǒu fēn
kǒu kě
kǒu guò
kǒu shēng
kǒu yì
kǒu gān
kǒu fá
kǒu sòng
kǒu shí
kǒu chǐ
kǒu yín
kǒu tí
kǒu zhī
kǒu huí
kǒu qì
kǒu xiě
kǒu chì
kǒu wù
kǒu cáng
kǒu yù
kǒu jiàn
kǒu zé
kǒu tǐ
kǒu cái
kǒu nà
kǒu chéng
kǒu nèi
kǒu biàn
kǒu yán
kǒu mǐn
kǒu wài
kǒu tán
kǒu xián
kǒu hūn
kǒu qiǎn
kǒu yìng
kǒu qì
kǒu shuǎng
kǒu chěn
kǒu lǜ
kǒu yán
kǒu dí
kǒu bào
kǒu chén
kǒu xiū
kǒu shòu
kǒu gǎn
kǒu mí
kǒu cǎi
kǒu shēng
kǒu zhào
kǒu fù
kǒu shuǐ
kǒu qián
kǒu yín
kǒu zhàn
kǒu xì
kǒu dà
kǒu jì
kǒu shì
kǒu hào
kǒu cí
kǒu chèn
kǒu shé
kǒu jí
kǒu lǐ
kǒu mò
kǒu jìn
kǒu fù
kǒu yú
kǒu yuàn
kǒu kuài
kǒu yīn
kǒu chén
kǒu liáng
kǒu chǎng
kǒu kǔ
kǒu chì
kǒu liáng
kǒu chuò
kǒu miàn
kǒu mǒ
kǒu duō
kǒu qiāng
kǒu ào
kǒu shù
kǒu chī
kǒu bēi
kǒu zī
kǒu niè
kǒu yǔ
kǒu jìng
kǒu dàn
kǒu biàn
kǒu ò
kǒu jìng
kǒu fēng
kǒu nè
kǒu yǐn
kǒu shào
kǒu hóng
kǒu huò
kǒu là
kǒu jiǎo
kǒu fǔ
kǒu dai
kǒu chán
kǒu chuán
kǒu jǐn
kǒu lèi
kǒu àn
kǒu chòu
kǒu bīng
kǒu zhuō
kǒu lóng
kǒu zuǐ
kǒu là
kǒu chǎn
kǒu shùn
kǒu lìng
kǒu chì
kǒu tián
kǒu duì
kǒu huà
kǒu jǐng
kǒu zhòng
kǒu shí
kǒu huì
kǒu mó
kǒu běi
kǒu fèi
kǒu gěi
kǒu yuán
kǒu àn
kǒu xuān
kǒu jiá
kǒu yue
kǒu wěn
kǒu lì
kǒu cè
kǒu wèi
kǒu gòng
kǒu shòu
kǒu fēng
kǒu mǐ
kǒu cǎi
kǒu hai
kǒu jì
kǒu fú
kǒu bìng
kǒu hóng
kǒu mǎ
kǒu xìn
kǒu suì
kǒu xiǎo
kǒu wěn
kǒu pí
kǒu ruì
xún xuān
jiū xuān
bǐ xuān
bù xuān
dào xuān
jié xuān
kǒng xuān
fān xuān
fū xuān
dān xuān
kǒu xuān
jǐn xuān
zhāng xuān
jī xuān
shù xuān
yì xuān
pī xuān
xiè xuān
mù xuān
zhū xuān
jiǎng xuān
chén xuān
jiā xuān
wén xuān
guāng xuān
zhòng xuān
fān xuān
chéng xuān
dì xuān
fǔ xuān
guān xuān
fèng xuān
bái xuān
bù xuān
yán xuān
bān xuān
yì xuān
bān xuān
chàng xuān
chuán xuān
huī xuān
fēng xuān
⒈ 口头宣布(帝王之命)。
引《晋书·杨骏传》:“﹝后﹞便召中书监华廙 、令何劭,口宣帝旨使作遗詔。”
《旧唐书·王起传》:“起侍讲时,或僻字疑事,令中使口宣,即以牓子对。”
⒉ 一种慰劳臣下的简短诏令。 宋欧阳修、王安石、苏轼等人文集中的内制皆有为皇帝所拟口宣。
引宋杨亿《杨文公谈苑·学士草文》:“学士之职,所草文辞,名目浸广……土木兴建曰上梁文,宣劳赐曰口宣。”
明徐师曾《文体明辨·口宣》:“按,口宣者,君諭臣之词也。古者天子有命于其臣,则使使者传言,若《春秋》内外传所载誥告之词是已。未有撰为儷语,使人宣于其第者也。宋人始为之。”
⒊ 佛教语。谓对弟子之垂诫。
古代天子临时使近臣代己口传意旨。
口kǒu(1)(名)人或动物进饮食的器官;有的也是发声器官的一部分。俗称嘴。(2)(名)(~儿)容器通外面的地方:瓶子~儿|碗~儿。(3)(名)(~儿)出入通过的地方:出~|入~|门~儿|胡同~儿。(4)(名)长城的关口;多用做地名;也泛指这些关口:~外|喜峰~|西~羊皮。(5)(名)(~儿)破裂的地方;大的豁口:伤~|衣服撕了个~儿。(6)(名)刀、剑、剪刀的刃:刀卷~了。(7)(名)驴马等的年龄:六岁~|这匹马~还年轻。(8)(量)表示人或动物的量:一家五~人|三~猪|一~钢刀。
宣读音:xuān宣xuān(1)(动)公开说出来;传播、散布出去:~德|~读|~传。(2)(动)疏导:~泄。(3)(动)宣召。(4)(名)指安徽宣城。(5)(名)指宣纸。(6)姓。