luó sī
luó diàn
luó jù
luó tíng
luó yìn
luó gǎn
luó tián
luó jìng
luó bài
luó méi
luó shū
luó diàn
luó sī
luó hào
luó bēi
luó bó
luó mǔ
luó mò
luó wén
luó fāng
luó xiàn
luó qīng
luó dài
luó xuán
luó jiāng
luó bèi
luó jì
luó shān
luó gāng
luó diàn
luó shuān
luó dīng
luó guǒ
luó bàng
luó shǒu
luó bàng
luó wén
luó zhī
luó jiǎo
luó nǚ
qiáo qīng
zēng qīng
bì qīng
què qīng
yā qīng
zhá qīng
guǎn qīng
diāo qīng
yáo qīng
yī qīng
cuī qīng
tóng qīng
xiǎo qīng
hàn qīng
biǎn qīng
chōu qīng
chī qīng
tōu qīng
dān qīng
bì qīng
lì qīng
dǎ qīng
fā qīng
mài qīng
hái qīng
guàng qīng
chū qīng
yǎ qīng
fǎn qīng
tà qīng
zhī qīng
dòu qīng
dì qīng
shuǎ qīng
dà qīng
fó qīng
nán qīng
tiān qīng
wén qīng
bái qīng
cǎi qīng
dài qīng
huā qīng
gē qīng
cài qīng
fǎn qīng
jì qīng
chǎo qīng
kān qīng
miè qīng
yǎn qīng
xiè qīng
pǎo qīng
dēng qīng
cōng qīng
jìng qīng
miè qīng
lǜ qīng
dōng qīng
diǎn qīng
fěn qīng
zhā qīng
yū qīng
zàng qīng
pèi qīng
qín qīng
tān qīng
shā qīng
diǎn qīng
hǎi qīng
bǎng qīng
cháng qīng
yā qīng
liǔ qīng
dòng qīng
zī qīng
bàn qīng
luó qīng
tián qīng
hēi qīng
xuě qīng
mèng qīng
tóu qīng
dì qīng
zǐ qīng
yǐ qīng
lǐng qīng
shí qīng
chuí qīng
piǎo qīng
nián qīng
zhú qīng
kěn qīng
yuán qīng
kōng qīng
cí qīng
wū qīng
xuán qīng
mài qīng
xuē qīng
guǎ qīng
jiāo qīng
lù qīng
huí qīng
gàn qīng
lán qīng
fàng qīng
dǎo qīng
yín qīng
tiě qīng
cuì qīng
hán qīng
hù qīng
guǎng qīng
diàn qīng
shā qīng
shí qīng
颜色名。一种近黑的青色。
⒈ 颜色名。一种近黑的青色。
引宋陆游《练塘》诗:“水秀山明何所似,玉人临镜晕螺青。”
宋陆游《快晴》诗:“瓦屋螺青披雾出, 锦江鸭緑抱山来。”
明陶宗仪《辍耕录·写山水诀》:“画石之妙,用藤黄水侵入墨笔,自然润色。不可多用,多则要滞笔。间用螺青入墨,亦妙。”
近黑的青色。
螺luó(1)(名)软体动物;体外包有旋纹的硬壳。(2)(名)螺旋形的指纹。
青读音:qīng青qīng(1)(形)蓝色或绿色:~天|~苔。(2)(形)黑色。(3)(名)青草或没有成熟的庄稼。(4)(形)比喻年轻:~年。(5)姓。