shuǎ mán
shuǎ xiào
shuǎ hóu
shuǎ shuǐ
shuǎ jiāo
shuǎ nào
shuǎ huá
shuǎ jiān
shuǎ dòu
shuǎ lìng
shuǎ qiāng
shuǎ qīng
shuǎ bǎ
shuǎ lóng
shuǎ chā
shuǎ piāo
shuǎ shì
shuǎ zuǐ
shuǎ xióng
shuǎ dān
shuǎ chù
shuǎ zǐ
shuǎ lài
shuǎ diāo
shuǎ rén
shuǎ hèng
shuǎ diān
shuǎ yān
shuǎ xì
shuǎ qiào
shuǎ huà
shuǎ jiā
shuǎ niáng
shuǎ huò
shuǎ jiān
huí qīng
cuì qīng
nán qīng
yǐ qīng
xuē qīng
hēi qīng
fǎn qīng
dǎo qīng
hǎi qīng
tà qīng
kěn qīng
diàn qīng
bì qīng
yū qīng
zhā qīng
shí qīng
luó qīng
kān qīng
yáo qīng
lù qīng
chōu qīng
shā qīng
bái qīng
hù qīng
nián qīng
xiè qīng
yín qīng
yā qīng
gàn qīng
hán qīng
guàng qīng
tóng qīng
fā qīng
fǎn qīng
dǎ qīng
guǎ qīng
pǎo qīng
xuě qīng
wén qīng
bǎng qīng
dān qīng
jì qīng
huā qīng
kōng qīng
dòu qīng
biǎn qīng
tián qīng
cài qīng
shuǎ qīng
yī qīng
dì qīng
zhá qīng
yā qīng
qín qīng
què qīng
xiǎo qīng
shí qīng
dài qīng
zī qīng
liǔ qīng
bì qīng
hàn qīng
jiāo qīng
guǎn qīng
dì qīng
miè qīng
chū qīng
lán qīng
chuí qīng
mài qīng
tān qīng
diǎn qīng
lǐng qīng
wū qīng
hái qīng
jìng qīng
fàng qīng
yǎn qīng
shā qīng
cuī qīng
chǎo qīng
diāo qīng
zhī qīng
tóu qīng
zǐ qīng
zēng qīng
chī qīng
tiě qīng
piǎo qīng
tōu qīng
zhú qīng
cháng qīng
mèng qīng
lǜ qīng
miè qīng
fěn qīng
tiān qīng
mài qīng
cǎi qīng
guǎng qīng
cōng qīng
lì qīng
diǎn qīng
zàng qīng
bàn qīng
dēng qīng
qiáo qīng
dà qīng
xuán qīng
pèi qīng
gē qīng
dòng qīng
cí qīng
fó qīng
yǎ qīng
yuán qīng
dōng qīng
⒈ 踏青。 明朝时北京人对端午郊游的俗称。
引《日下旧闻考·风俗·五月》引明胡胤嘉《柳堂遗集》:“都人以五日游为耍青,十日游为送青。”
耍shuǎ(1)(动〈方〉玩;玩耍:让孩子到院子里~去。(2)(动)玩弄;戏弄:~花枪|~猴儿。(3)(动)施展;表现出来(多含贬义):~毛杆|~态度。(4)姓。
青读音:qīng青qīng(1)(形)蓝色或绿色:~天|~苔。(2)(形)黑色。(3)(名)青草或没有成熟的庄稼。(4)(形)比喻年轻:~年。(5)姓。