hán bēi
hán fēng
hán cái
hán tán
hán shī
hán péng
hán liú
hán xiāng
hán zhāng
hán liǔ
hán zhōng
hán yù
hán bái
hán mǎ
hán xiāng
hán dù
hán yuè
hán féng
hán lú
hán péng
hán liào
hán qíng
hán āi
hán kāng
hán shòu
hán fēi
hán zhòng
hán fàn
hán ōu
hán bēi
hán mèng
hán lú
hán xìn
hán lìng
hán xú
hán yuàn
hán píng
hán dié
hán zǐ
hán dié
hán é
hán wèi
hán xiān
hán guó
hán yǔ
mài zhòng
jǐng zhòng
xùn zhòng
rén zhòng
wàn zhòng
fù zhòng
lǜ zhòng
shì zhòng
guǎng zhòng
lí zhòng
yōng zhòng
gài zhòng
bǎi zhòng
tú zhòng
gǔ zhòng
chái zhòng
shòu zhòng
gù zhòng
jūn zhòng
jì zhòng
wéi zhòng
sì zhòng
shī zhòng
fàn zhòng
jìng zhòng
dǎng zhòng
jiǎng zhòng
jī zhòng
shì zhòng
guān zhòng
hǎi zhòng
jiū zhòng
ān zhòng
gōng zhòng
guān zhòng
jǔ zhòng
qī zhòng
bǐ zhòng
dà zhòng
yì zhòng
shè zhòng
shān zhòng
hé zhòng
kuā zhòng
chuán zhòng
shū zhòng
sàn zhòng
chán zhòng
dòng zhòng
jiè zhòng
chóu zhòng
jué zhòng
guàn zhòng
hé zhòng
dāng zhòng
dú zhòng
chū zhòng
biān zhòng
quán zhòng
zǔ zhòng
qīn zhòng
qún zhòng
lìng zhòng
huò zhòng
gōng zhòng
shī zhòng
bù zhòng
huá zhòng
bīng zhòng
qū zhòng
fā zhòng
yǐ zhòng
jù zhòng
dǎng zhòng
cóng zhòng
hán zhòng
liǎn zhòng
yī zhòng
fù zhòng
shì zhòng
dǎng zhòng
mín zhòng
jí zhòng
fù zhòng
zéi zhòng
jiū zhòng
jué zhòng
fàn zhòng
yōng zhòng
huì zhòng
⒈ 古代传说中的仙人。
引《楚辞·远游》:“奇傅説之託辰星兮,羡韩众之得一。”
王逸注:“众,一作‘终’。”
洪兴祖补注引《列仙传》:“齐人韩终,为王採药,王不肯服, 终自服之,遂得仙也。”
晋葛洪《神仙传·刘根》:“请问根学仙时本末, 根曰:‘吾昔入山,精思无所不到,后如华阳山,见一人乘白鹿车……载拜稽首,求乞一言。神人乃告余曰:“尔闻有韩众否?”
答曰:“实闻有之。”
神人曰:“我是也。”
’”后因以“韩众”泛指神仙。 唐李白《古风》之四:“惟应清都境,长与韩众亲。”
韩hán(1)(名)周朝国名;在今河南中部和山西东南部。(2)(名)姓。
众读音:zhòng众zhòng(1)(形)本义:多;许多:多;许多(2)(名)许多人:~生|听~。