guàn chǒng
guàn huì
guàn jīng
guàn xìng
guàn lì
guàn fěi
guàn qiè
guàn shú
guàn kǒu
guàn lǎo
guàn zéi
guàn piàn
guàn xiá
guàn lì
guàn zòng
guàn shì
guàn jié
guàn chuàn
guàn zēng
guàn yǒu
guàn liàng
guàn fàn
guàn shǐ
guàn yī
guàn yú
guàn dú
guàn jì
guàn shì
guàn dào
guàn biàn
guàn lì
guàn xí
guàn jiā
guàn tōu
guàn cháng
chūn shú
shǒu shú
píng shú
miàn shú
gēn shú
chèn shú
chén shú
fǔ shú
chún shú
gǎn shú
bàn shú
xīn shú
rèn shú
guā shú
xí shú
xié shú
chéng shú
hé shú
guàn shú
qiǎn shú
jìn shú
yì shú
bù shú
làn shú
ruǎn shú
rè shú
fān shú
hōu shú
zhú shú
wēi shú
huǒ shú
qīn shú
sù shú
dēng shú
ěr shú
sī shú
dà shú
guàn shú
shàn shú
zǎo shú
shěn shú
chāng shú
jīng shú
chuī shú
cuī shú
shěn shú
mì shú
cán shú
làn shú
xiǎo shú
nuò shú
huá shú
xuán shú
yuán shú
fēng shú
rěn shú
ān shú
xiàn shú
tōng shú
bèi shú
xián shú
dǎo shú
qīng shú
qíng shú
chì shú
xián shú
rèn shú
qià shú
wǔ shú
zhūn shú
tuō shú
diào shú
mài shú
làn shú
xiāo shú
liàn shú
cù shú
shàng shú
wǎn shú
yì shú
qián shóu
shēng shú
liū shóu
chún shú
jī shú
xùn shú
xiáng shú
huáng shú
bī shú
chún shú
xiǎo shú
lín shú
⒈ 熟练。
引宋苏辙《论衙前及诸役人不便札子》:“若使雇募惯熟之人,费用一分,则乡差生疎之人,非二三分不了。”
《三国演义》第七四回:“庞德刀法惯熟,真吾敌手。”
《二刻拍案惊奇》卷十六:“但是风吹草动,有些个赚得钱的所在,他就钻的去了,所以囊鉢充盈,经纪惯熟。”
⒉ 熟悉。
引《红楼梦》第五四回:“那女先儿们都是惯熟的。”
茹志鹃《关大妈》三:“刚拖进审问堂,就听到一个微小的、惯熟的声音。”
惯用且熟练。
惯guàn(1)(名)习以为常;积久成性;习惯:我劳动~了;一天不干活就不舒服。(2)(动)纵容(子女)养成不良习惯或作风:娇生~养|不能~着孩子们吃零食。
熟读音:shú,shóu[ shú ]1. 食物烧煮到可吃的程度:饭熟了。
2. 植物的果实或种子长成,又特指庄稼可收割或有收成:成熟。瓜熟蒂落。
3. 程度深:熟睡。熟思(经久而周密地思考)。深思熟虑。
4. 做某种工作时间长了,精通而有经验:熟练。娴熟。熟习。熟能生巧。
5. 习惯,常见,知道清楚:熟人。熟悉。熟记(强记)。轻车熟路。
6. 经过加工炼制的:熟铁。熟皮子。熟石膏。熟石灰。