cí cái
cí tǒng
cí rén
cí tí
cí zhì
cí àn
cí xué
cí huà
cí yòu
cí zhǐ
cí bó
cí zhàng
cí fù
cí yǎn
cí jié
cí lín
cí fēng
cí biàn
cí mào
cí tú
cí mó
cí cǎi
cí jiā
cí jí
cí diǎn
cí huáng
cí juàn
cí sù
cí kù
cí pái
cí kē
cí xù
cí lǐ
cí yǔ
cí xiàng
cí jià
cí bǐ
cí yù
cí yùn
cí fǔ
cí sòng
cí bǐng
cí lǜ
cí yīng
cí sù
cí zhá
cí yǐn
cí yán
cí zǎo
cí xíng
cí jìng
cí shǒu
cí qióng
cí yǎ
cí shǒu
cí tóu
cí guān
cí zhǐ
cí jù
cí zhuàng
cí xùn
cí wěi
cí xiàng
cí zuò
cí tǔ
cí jiàng
cí yuán
cí gé
cí zhǔ
cí shǐ
cí tiáo
cí yè
cí huì
cí hǎi
cí yì
cí cǎi
cí ér
cí zōng
cí yú
cí chuán
cí yǒu
cí chǎng
cí zhí
cí zhì
cí pǐ
cí shì
cí fǎ
cí wéi
cí yuán
cí hàn
cí xiàng
cí xiān
cí xióng
cí xīn
cí yuē
cí qǔ
cí jiān
cí sè
cí mù
cí liú
cí jiān
cí tíng
cí zhǐ
cí yuán
cí biàn
cí chén
cí wén
cí qióng
cí lèi
cí zǔ
cí cán
cí jìn
cí mìng
cí fàn
cí kè
cí mén
cí pǔ
cí xìng
cí cáo
cí diào
cí fēng
cí zōng
cí guǎn
cí bō
cí shè
cí méng
cí lìng
cí guāi
cí yuàn
cí tǐ
cí míng
cí shǔ
cí zhāng
cí shuō
cí yì
cí fēng
cí chàn
cí yīn
cí wèi
cí dié
cí zú
cí yuán
cí shì
cí gēn
cí yè
cí tán
cí pǐn
cí huá
cí fèi
cí gǔ
cí pài
cí tǒng
cí è
cí qì
cí yì
cí yì
cí zhuì
cí jì
cí qiāng
chán zōng
tóng zōng
huǐ zōng
yǒu zōng
yú zōng
liù zōng
zhèng zōng
zhēn zōng
duó zōng
pín zōng
lián zōng
cí zōng
shí zōng
èr zōng
hé zōng
bā zōng
kuàng zōng
páng zōng
shān zōng
lòu zōng
yí zōng
máo zōng
dān zōng
yī zōng
hé zōng
mì zōng
dà zōng
dài zōng
lóng zōng
yīn zōng
xié zōng
ruǎn zōng
huá zōng
jiǎng zōng
dù zōng
jiǔ zōng
fǎn zōng
shì zōng
dài zōng
lǜ zōng
kōng zōng
guì zōng
jì zōng
xué zōng
bǎi zōng
fù zōng
léi zōng
quán zōng
yīn zōng
mí zōng
wài zōng
juàn zōng
yí zōng
huáng zōng
tái zōng
běn zōng
cháo zōng
jiàn zōng
yōu zōng
gōng zōng
rú zōng
jiào zōng
wén zōng
háo zōng
tài zōng
quán zōng
shè zōng
guī zōng
cí zōng
běi zōng
gǔ zōng
zǔ zong
dì zōng
wú zōng
kāi zōng
fù zōng
shì zōng
gāo zōng
xīn zōng
nán zōng
kě zōng
hái zōng
qiáng zōng
yì zōng
mìng zōng
cháng zōng
⒈ 词章为众所宗仰的人;词坛泰斗。
引《艺文类聚》卷五二引南朝梁裴子野《晋陵太守王励德政碑》:“至於网罗图籍,脂粉艺文,学侣揖其精微,词宗称其妙絶。”
宋刘攽《与王承旨启》:“海内服其词宗,主上许其国器。”
清陈廷焯《白雨斋词话》卷二:“顿挫之妙,理法之精,千古词宗,自属美成。”
⒉ 犹词旨。
引唐道宣《续高僧传·译经四·玄奘》:“余周流吴蜀,爰逮赵魏,末及周秦,预有讲筵,率皆登践。已布之言令,虽藴胷襟;未吐之词宗,解籤无地。”
⒊ 指诗词的流派、品格。
引清昭槤《啸亭杂录·果恭王之俭》:“善诗词,幼受业於沉确士尚书,故词宗归於正音,不为凡响。”
词章造诣为众所景仰的人。《梁书.卷一四.任昉传》:「沈约一代词宗,深所推挹。」唐.王勃〈滕王阁序〉:「腾蛟起凤,孟学士之词宗。」也作「辞宗」。
词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。
宗读音:zōng宗zōng(1)(名)祖宗:列祖列~。(2)(名)家族;同一家族:~庙|~室|~弟|~兄|~族。(3)(名)宗派;派别:正~|~派主义。(4)(名)宗旨:开~明义|万变不离其~。(5)(动)在学术或文艺上效法:他的唱工~的是梅派。(6)(名)为众人所师法的人物:文~。(7)(量)一~心事|一~大案。(8)姓。