zhì zhàng
mà zhàng
pài zhàng
chí zhàng
duì zhàng
xíng zhàng
sēn zhàng
hàn zhàng
dǎo zhàng
huī zhàng
fù zhàng
bàn zhàng
dāo zhàng
mǎ zhàng
jūn zhàng
páo zhàng
chí zhàng
quán zhàng
jiāo zhàng
bīng zhàng
bào zhang
qí zhàng
bǎn zhàng
jū zhàng
nèi zhàng
qiú zhàng
lā zhàng
kǎi zhàng
suì zhàng
nào zhàng
hé zhàng
wèi zhàng
yí zhàng
chán zhàng
hè zhàng
dān zhàng
jiǎ zhàng
huàn zhàng
píng zhàng
wú zhàng
yá zhàng
jiǎo zhàng
yìng zhàng
zhǐ zhàng
mén zhàng
gōng zhàng
bǎo zhàng
juàn zhàng
shì zhàng
shū zhàng
yǐ zhàng
mà zhàng
dèng zhàng
huà zhàng
bǐ zhàng
yòu zhàng
chǎo zhàng
pì zhàng
gàn zhàng
jiàn zhàng
zǎo zhàng
shèng zhàng
lóng zhàng
pái zhàng
gōng zhàng
zāng zhàng
qì zhàng
duì zhàng
jìn zhàng
jiē zhàng
dǎ zhàng
màn zhàng
yǎng zhàng
è zhàng
líng zhàng
cǎi zhàng
yī zhàng
liáng zhàng
chuàn zhàng
shèng zhàng
bài zhàng
sǐ zhàng
xì zhàng
⒈ 唐宋天子上朝的仪式之一。
引宋庞元英《文昌杂录》卷六:“方唐盛时,立仗於宣政,天子坐紫宸,而金吾殿中细仗自东西上閤门入,谓之唤仗。”
宋黄庭坚《次韵子瞻武昌西山》:“玉堂却对邓公直,北门唤仗听风雷。”
《宋史·礼志二十》:“入閤仪。 唐制:天子日御正衙以见羣臣,必立仗。朔望荐食陵寝,不能临前殿,则御便殿,乃自正衙唤仗由宣政两门而入,是谓东、西上閤门,羣臣俟於正衙者因随以入,故谓之入閤。”
唤huàn(动)发出大声;使对方觉醒、注意或随声而来:呼~|~醒|~起。
仗读音:zhàng仗zhàng(1)本义:(动)执;拿着(兵器):(动)执;拿着(兵器)(2)(名)兵器的总称:仪~。(3)(动)凭借;倚仗:~势欺人。仗zhàng(动)指战争或战斗:打好春耕生产这一~。