gōng wān
gōng shì
gōng shè
gōng hú
gōng mǎ
gōng dài
gōng dàn
gōng kǒu
gōng zhàng
gōng xiāng
gōng nǔ
gōng yàng
gōng xiān
gōng lǐ
gōng yuè
gōng xián
gōng shēn
gōng bà
gōng shǒu
gōng jiāo
gōng fù
gōng gōng
gōng hào
gōng zú
gōng jú
gōng lǚ
gōng yáo
gōng xié
gōng shāo
gōng xuē
gōng bèi
gōng jī
gōng zi
gōng zhuó
gōng zhào
gōng bǎ
gōng zhèng
gōng jīng
gōng jiàng
gōng lóng
gōng fú
gōng jiān
gōng tāo
gōng qí
gōng qíng
gōng cháng
gōng pí
gōng rén
gōng shǐ
gōng qiú
gōng chē
gōng yī
gōng jiàn
gōng shāo
gōng xié
gōng lì
gōng gōng
gōng yě
gōng zhāo
gōng xián
gōng yāo
gōng shì
gōng chàng
gōng hú
gōng cáng
gōng xiǎo
gōng jiǎo
gōng jīn
gōng bīng
gōng bǎ
gōng xíng
gōng shé
juàn zhàng
jiàn zhàng
nào zhàng
kǎi zhàng
wèi zhàng
mén zhàng
lā zhàng
páo zhàng
bài zhàng
mǎ zhàng
pái zhàng
yǐ zhàng
fù zhàng
suì zhàng
chí zhàng
dān zhàng
dǎo zhàng
gōng zhàng
nèi zhàng
dǎ zhàng
è zhàng
zhǐ zhàng
màn zhàng
wú zhàng
píng zhàng
hè zhàng
duì zhàng
dāo zhàng
chǎo zhàng
qì zhàng
bǐ zhàng
dèng zhàng
jiǎ zhàng
chuàn zhàng
yǎng zhàng
huàn zhàng
yòu zhàng
bàn zhàng
pài zhàng
zǎo zhàng
yá zhàng
jū zhàng
hàn zhàng
qí zhàng
gōng zhàng
jiē zhàng
bǎo zhàng
huà zhàng
bào zhang
liáng zhàng
shèng zhàng
shèng zhàng
chí zhàng
shì zhàng
yìng zhàng
líng zhàng
xíng zhàng
zhì zhàng
yí zhàng
jìn zhàng
gàn zhàng
cǎi zhàng
zāng zhàng
jūn zhàng
qiú zhàng
bǎn zhàng
sēn zhàng
jiǎo zhàng
huī zhàng
mà zhàng
lóng zhàng
duì zhàng
mà zhàng
xì zhàng
chán zhàng
sǐ zhàng
pì zhàng
hé zhàng
yī zhàng
quán zhàng
jiāo zhàng
bīng zhàng
shū zhàng
⒈ 泛指弓箭剑戟等武器。
引北魏郦道元《水经注·河水一》:“贼知是母,即放弓仗……后世尊成道,告诸弟子:‘是吾昔时放弓仗处。’”
弓gōng(1)(名)射箭或发弹丸的器械;在近似弧形的有弹性的木条两端之间系着坚韧的弦;拉开弦后;猛然放手;借弦和弓背的弹力把箭或弹丸射出:~箭|弹~|左右开~。(2)(名)(~儿)弓子:弹棉花的绷~儿。(3)(名)丈量地亩的器具;用木头制成;形状略像弓;两端的距离是五尺。也叫步弓。(4)(量)旧时丈量地亩的计算单位;一弓等于五尺。(5)(动)使弯曲:~背|~着腰|~着腿坐着。(6)(Gōnɡ)姓。
仗读音:zhàng仗zhàng(1)本义:(动)执;拿着(兵器):(动)执;拿着(兵器)(2)(名)兵器的总称:仪~。(3)(动)凭借;倚仗:~势欺人。仗zhàng(动)指战争或战斗:打好春耕生产这一~。